1 Mưa theo mái ngói từ trên đổ xuống, phảng phất tựa như một bức mành châu dày đặc ngăn cách hai người đang ngồi đối ẩm trên Trạm Bích Lâu (1) với bên ngoài.
2 Mười năm về trước, Giang Hồ Minh đang bừng bừng khí thế cử hành tỷ thí đoạt danh "Thiên hạ đệ nhất kiếm". Trừ một vài vị cao nhân tiền bối đã thoái ẩn sơn lâm, cơ hồ tất cả các kiếm khách trong giang hồ đều tham gia.
3 Phương Chi Giới y phục tung bay đứng dưới hành lang, trong đôi mắt trẻ tuổi ấy lại có một loại thần sắc không phù hợp, nửa như hoang mang nửa như thống khổ.
4 Trên Hoàng Sơn (10), đang lúc nghỉ tạm một lát, mới vừa tảng sáng, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng chửi rủa ầm ĩ không ngớt tai, thanh y thiếu niên húp một hớp cháo, hơi nhíu mày hỏi: "Bên ngoài là ai mà ầm ĩ như vậy?""Bẩm thiếu chủ, là một nữ tử mà mấy ngày trước trên đường Lâm An bắt về.
5 Thần sắc của Trầm Tuân vẫn bình thản như cũ, thế nhưng đã mấy lần ngẩng nhìn ra tận cuối con đường lớn bên ngoài cửa, lại đứng lên để nhìn rõ hơn. Đỉnh Kiếm Các đã bắt đầu náo nhiệt, giang hồ lệnh vừa phát ra, các môn các phái lập tức hành động, đều phái các nhân vật tinh anh đến trước trợ trận.
6 Ước chừng qua một tuần hương, máu đen từ đầu ngón tay chảy ra càng lúc càng ít dần, Ma Cung thiếu chủ thần sắc cũng dần dần giãn ra, ngón tay rung lên, linh xà cắn đầu ngón tay của gã dường như cũng đã căng bụng, bộ dáng uể oải mà nhả miệng, "bộp" một tiếng rơi lại vào trong đỉnh, hai vị hộ pháp thở phào một hơi nhẹ nhõm, lập tức tiến lên, nhanh chóng đậy nắp mộc đỉnh lại, rồi lui xuống.
7 Khí trời muốn mưa, bốn bề xâm xẩm. Gió tây từng trận chầm chậm thổi qua, sông rộng mây trầm, cô nhạn về nam, trên bến sông mênh mông lau sậy, dập dờn như sóng trắng nhấp nhô.
8 Nước mưa dày đặc đáp xuống trên người trên mặt, nhưng tựa hồ như không hay biết, gã chỉ muốn chạy trốn và chạy trốn. Gió thét gào bên tai, phảng phất mơ hồ lúc xa lúc gần có ai đó đang cười nhạo chế giễu gã, Phương Chi Giới, ngươi vẫn còn nằm mộng ư? Hãy tỉnh lại đi!Bỗng nhiên, cảm giác ẩm ướt thấm vào thân mình lạnh không sao diễn tả được, rất nhiều rất nhiều năm về trước, loại cảm giác tịch mịch và thê lương đó lại ùn ùn kéo đến, tựa hồ lại một lần nữa bao bọc lấy gã, không còn đường có thể đi.
9 Tây Linh tiểu trúc dưới chân núi Cô Sơn, người không phòng trống, Tạ Hồng Ảnh ẩn cư mười năm vậy mà lại bỏ nhà cũ không biết đi đâu, Trầm Tuân, người vốn hành tung bất định lại càng vô tung vô tích.