1 Trời mưa vốn đã âm u, huống hồ là đêm khuya ở chốn hoang sơn yênắng này. Nơi đây là núi Võ Đang, vùng thánh địa đạo giáo bao đời nay. Nhữngngọn cổ tùng cao to thét gào trong mưa gió, chẳng những không xua tan đượcbầu không khí dị thường mà trái lại còn tăng thêm vẻ kinh khiếp ghê rợn.
2 Miêu Đài Mục Nữ mắt thoáng qua một chút lo toan, khẽ nói :- Trước kia bổn quận chúa cũng rất tự do !- Ba hôm về trước ư ?- Không bất kỳ lúc nào. - Đa tạ quận chúa đã không chấp hành động sỗ sàng của tại hạ.
3 Tiếng huýt vừa cất lên, từ trong những tảng đá ngổn ngang phía Tâybỗng xuất hiện hai lão nhân phục trang quái dị, dáng người tầm thường và râutóc bạc phơ.
4 Ngọn núi này cao không quá hai trượng, đương nhiên là chưa hề chạmđến mây, thế nhưng cái tên Vân Hải Phong cũng chẳng phải vô cớ mà có, thìra vùng gần sông nước nhiều sương mù, từ trên cao nhìn xuống hệt như mâytrắng giăng phủ, nên mới có tên là Vân Hải Phong.
5 Mai Dao Lân bỗng nói :- Sao các hạ biết Mai mỗ phải tìm Thường Thái Chân ?Mỹ thiếu niên cười khảy :- Vẻ mặt tôn giá đã cho biết. Mai Dao Lân ngớ người, theo phản ứng tự nhiên đưa tay sờ mặt, nhưmuốn biết trên mặt mình thật có gì khác lạ mà lại bị người khác nhận thấyđược.
6 Thác Thiên Thần Tẩu Thường Thái Chân nhìn xuống vực thẳm, mặtđầy vẻ đắc ý và an ủi. Bỗng lão như nghĩ đến điều gì đó quay phắt lại. Chỉ thấy thiếu phụ áo lục đang bồng thiếu phụ áo đỏ trong tay và gọi liênhồi, mặc dù không phải thật lòng, song qua tiếng gọi hơ hãi của nàng thì cũngđủ biết thương thế của thiếu phụ áo đỏ rất là nghiêm trọng.
7 Thường Thái Chân lúc này lòng hết sức lo âu, những lời nói của ThiênGià Tăng như vang vọng bên tai, khiến y đởm khiếp tâm kinh, khẽ nói :- Thường mỗ đã đánh hắn rơi xuống vực thẳm và còn phóng hoả thiêurụi đáy cốc, chẳng ngờ vẫn không diệt trừ được hắn.
8 Tượng Thị Tam Hùng xưng bá giang hồ nhiều năm, xưa nay rất kiêucăng tự đại, đâu từng nghe những lời ngông cuồng như vậy bao giờ, TượngMộ Long điên tiết cười vang nói :- Nào lại đây, nếu ngươi mà lay động được ngọn chùy này của lão phu,lão phu sẽ dùng chùy tự đánh vỡ sọ chết ngay tại đây, còn như ngươi khônglay động được, lão phu sẽ cho ngươi tan xương nát thịt.
9 Phụng Nhất Bình xen lời :- Lân ca không đã thông được thì còn có người khác nữa. Ly Trần Tẩu vừa nghe nói có người khác, mắt liền rực sát cơ, cười sắclạnh nói :- Lão phu sớm đã biết ý đồ của các ngươi rồi ! Hừ, năm vị cao nhân tựmệnh danh là bá chủ một vùng mà lại phái bọn tiểu bối đến đây thăm dò,không sợ quá keo kiệt sao ?Bốn người nghe nói vậy, chẳng hiểu ất giáp gì cả.
10 Mai Dao Lân đang thọ trọng thương, tuy hay biết Kim Phụng NgọcNữ đã xuất thủ phía sau, nhưng không né tránh, chẳng phải chàng khôngmuốn sống, mà là chàng tự biết có tránh cũng không thoát được.
11 Vạn Tượng công tử thâm hiểm dường nào, y đã nghĩ ra kế này, lẽ nàokhông tính toán chu đáo, nghe vậy cười khảy nói :- Nếu vậy thì biết đến bao giờ mới giải quyết được vấn đề, tại hạ xin tựnguyện rút lui.
12 Hai sợi dây to cỡ đầu ngón cái giăng ngang trên hai ngọn núi cao thẳngđứng, sức nặng của dây chùng xuống thành hình vòng cung. Hai sợi dây cáchnhau chừng hai thước, giữa hai dây có treo một mảnh ván vuông như mảnhbàn.
13 Mai Dao Lân dừng lại cách quái lão nhân một trượng, bình thản cườinói :- Nếu trí nhớ tôn giá không kém, hẳn là còn nhớ mình đã từng bảo làThiên Già Tăng đã ra khỏi đây qua bí đạo, vậy công lực của ông ta đã đạt đếntrình độ xuất thần nhập hóa rồi.
14 Trong tuyết bay gió rét, Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng ngây ngẩnđứng trông theo bóng dáng sau lưng Sanh Thiên Tẩu, lão không tin Mai DaoLân thật sự có võ công ghê gớm đến vậy, nhưng lão nhận thấy Sanh Thiên Tẩuquả thật là e sợ chàng.
15 Bản Phủ Tiều Ẩn quét mắt nhìn về phía rừng tùng, đã thấy bóngngười thấp thoáng, biết không lâu nữa họ sẽ đến, vừa định quay vào nhà, bỗngcó tiếng run rẩy nói :- Vô Lương Thọ Phật ! Trời rét đất lạnh, mênh mang không một bóngngười, lão đạo sĩ này tưởng là chết chắc, thật không ngờ trong ngôi nhà lá dộtnát này cũng có người ở, vạn mong thí chủ làm ơn làm phước để cho lão đạo sĩvào nhà sưởi ấm.
16 Diêu Đài Mục Nữ Vân Phụng Linh đi sát bên cạnh Mai Dao Lân, bỗngkinh ngạc nói :- Lân ca hãy xem, trên đường đá chẳng có chút tuyết nào cả !Mai Dao Lân nghe vậy thoạt tiên ngớ người, sau đó chợt hiểu ra cười nói:- Linh muội, ở đây ngoại trừ số ít người, thảy đều phải bằng vào sức laođộng để đổi lấy ba bữa ăn, việc quét sạch tuyết ở trên đường đi chẳng có gì làđáng kể.
17 Nhạc Minh Tùng đưa mắt nhìn ngón tay cụt của Nhạc Phong Tùng,không tránh đường lạnh lùng nói :- Lão phu còn phải bổ sung thêm một câu, Vạn Tùng Môn đã chuẩn bịsẵn loại quan tài tốt nhất rồi.
18 Phi Vân Khách Sách Phong vẻ bất mãn đưa mắt nhìn Võ Thừa VânBạch Phi, nhưng không dám buông lời mạo phạm, bởi hiện nay Ngân LongBảo rất cần đến sự giúp sức của nước Quy Phụng.
19 Trong bầu không khí chết lặng, ánh mắt Quỳnh Hải Ngũ Lão đềuhướng về phía hai thi thể thủng ngực của Hải Thần và Đạo Thần cách ngoàihai mươi trượng, qua vị trí lỗ thủng nơi ngực hai người, họ biết hai người đãkhông còn sống nữa, nhưng hai tử thi như có một sức lôi cuốn vô hình, khiếnnăm người không sao thu hồi ánh mắt.
20 Mai Dao Lân môi vẫn treo nụ cười bình thản điềm nhiên, chẳng chútvẻ gì hồi hộp căng thẳng, quét mắt nhìn lên hai bên núi, chỉ thấy sương dàycuồn cuộn từ trong rừng bay ra, nhưng không hề có một bóng người.