1 Gió dữ hù hù như thịnh nộ giữ khung trời tuyết lạnh băng băng. . . Cả một khảng trời đất trầm trầm, quang cảnh nặng nề mang nặng tính sơ khai hoang dã.
2 Bao nhiêu người hiện diện dồn ánh mắt về phía Tần Sấu Ông chờ nghe lão đáp ứng một tiếng. Tần Sấu Ông điềm nhiên như chẳng nghe ai nói gì, chẳng thấy ai làm gì, nhắc lại lịnh của lão:- Tần Kỳ con, lấy hai con cá đi chứ, mang luôn về nhà nhé!Đỗ Quyên liếc mắt sang Triển Mộng Bạch, rồi từ từ trao hai con cá cho Tần Kỳ.
3 Nữ nhân áo đen ngưng trọng ánh mắt, trầm gương mặt, buồn giọng lạnh lùng :- Do đâu, các ngươi biết ta đến Hàng Châu?Phương Cự Mộc cười vuốt:- Bất quá, bọn tiểu nhân suy tưởng ra.
4 Tô Siển Tuyết khẽ điểm một nụ cười gọn nhẹ:- Biểu thợ. . Tiêu Tam phu nhân lạnh lùng:- Ai là biểu thơ của ngươi?Tô Siển Tuyết thở dài:- Mười năm qua rồi! Biểu thơ vẫn chưa hiểu cho tiểu muội sao?Bà cúi đầu, rủ buồn như liễu.
5 Lý Quan Anh giật mình, chưa kịp nói gì, một bóng người từ trên không rơi xuống. Một bóng thứ hai nối tiếp, nhưng không rơi, mà lại đáp nhẹ nhàng, không gây tiếng động.
6 Triển Mộng Bạch cất tiếng rên ư ư. Chàng mở mắt ra, nhìn quanh bất giác kinh hãi, cựa mình định ngồi dậy, Phương Tân vội đưa tay ấn nhẹ chàng nằm yên như cữ, rồi điểm một nụ cười man trá, thốt:- Chất độc nhiễm sâu, thương thế lại nặng, may gặp lão phu dùng Tuyết Liên cho uống, ngươi mới tỉnh lại đó.
7 Mọi người tại đại điện đều bị chấn động đến sửng sờ, tưởng chừng các mạch máu đều đức, tim vở. . . Phương Dật quá say tại khách sạn, dọc đường chưa tỉnh hẳn, đến đây lại uống thêm, cơn say trở lại làm hắn điên đảo như người ngoại cuộc, trước diển tiến hãi hùng, hơi rượu tiêu tan, hắn tỉnh hẳn người.
8 Chưởng phong, quyền phong rít lên vù vù, Lý Quan Anh đỏ ngầu đôi mắt, lửa hận tóe rực lên, vừa tấn công vừa gầm như hổ rống:- Tây Môn Sư, ta khuyên ngươi nên tránh ra ngoài vòng, để ta khỏi phải làm tổn thương niềm hòa khí giữa nhau! Vì trọng nể ngươi ta cảnh cáo trước đó.
9 Hoa rụng, hoa cứ rụng tơi bời. Một vài đóa hoa rụng, còn gợi buâng khuâng. Ngàn hoa rụng, lại rụng tơi bời, ngoài ý muốn của hoa và đương nhiên cũng ngoài ý muốn của chủ nhân vườn hoa.
10 Ra khỏi rừng đào rồi, Triển Mộng Bạch nhìn xa xa trước mắt, quanh mình, nhận định tình hình. Chung quanh, màn đêm bao phủ, ánh trăng mờ chiếu không đủ soi rọi sự vật giúp tầm mắt chàng hướng tận một không gian dài rộng.
11 Nhờ có khói che khuất, Tiêu Phi Vũ đưa Triển Mộng Bạch và Cung Linh Linh ra khỏi khu rừng đào. Trước mặt không còn cây cối chận ngang, nàng chạy nhanh, gia dĩ nàng lại có sức mạnh, lôi Triển Mộng Bạch đi rất dễ dàng.
12 Triển Mộng Bạch giật mình, toan hỏi cho biết sự tình như thế nào nhưng không còn kịp nữa, một sự kiện đã phát sanh, hấp dẫn trọn vẹn tâm tư chàng. Sự kiện đó là tiếng vó ngựa nện trên đường dài, ven bờ hồ từ xa vọng đến.
13 Phương Tân không giận, điểm nhẹ một nụ cười thốt:- Triển huynh trách oan cho tại hạ rồi! Hai mũi tên Tình Nhân Tiễn và chiếc Xuyên Tâm lịnh đó do tiểu nhi của tại hạ nhặt được trên nền nhà của Tần Vô Triện lúc y thọ thương.
14 Hai lão nhân quái dị ngồi xuống đất bắt đầu điều tức, lúc đó Triển Mộng Bạch mới nghĩ đến mình. Suốt hai đêm hai ngày, chàng không hề ăn không hề uống.
15 Bên ngoài thành Trấn Giang, giữa dòng sông một hòn núi nhỏ mọc lên như một hòn đảo. Núi khá cao, núi mọc giữa giòng sông, nước chảy về Đông, nước cuốn phù sa, phần nào bồi đấp, phần nào xoi thủng vách núi cho nên có nơi lài lài ra, có chỗ khuyết sâu vào, trên đỉnh núi mây vờn che, dưới chân núi bọt nước tung tóe, mây bên trên mờ mờ, bụi nước bên dưới cũng mờ mờ, tạo cho hòn núi cái cảnh mông lung, huyền ảo, đứng xa xa trông như ẩn, như hiện, xinh đẹp vô cùng.
16 Bóng đêm trầm trầm, nhưng nước chảy nhanh, nước cuốn thuyền đi, thuyền nhẹ, lướt như tên bắn. Thuyền ngược dù chậm, thuyền xuôi nhanh, hai thuyền qua mặt trong thoáng mắt.
17 Người áo vàng, Triển Mộng Bạch gần như nín thở. Mọi tiếng động trong lúc nầy, dù là rất khẽ, cũng có ảnh hưởng tai hại đến hai đấu thủ. Nơi vầng trán của Thiên Phàm Đại Sư, mồ hôi điểm lấm tấm.
18 Nhìn theo dáng đi dịu dàng hầu như nhu nhược của Tiểu Lan mãi đến lúc nàng khuất mình sau những khóm hoa, Triển Mộng Bạch mới quay đầu lại. Chàng đứng nguyên tại chỗ, thản nhiên như người dạo hoa ngắm cảnh.
19 Triển Mộng Bạch hỏi:- Nếu tại hạ đến đây với ác ý, cô nương sẽ đối phó như thế nào?Màn kịch đã dứt, chàng không thể quên lễ độ luôn, bắt buộc phải thay lối xưng hô cho tròn tư cách.
20 Lão phụ áo gấm nhẹ phất ống tay áo, lao vút thân hình, nhẹ nhàng như chim én ra khỏi khu rừng, chặn đần chàng, dịu giọng thốt:- Tiểu tử! Không nên hận mẩu thân ngươi!Triển Mộng Bạch nắm chặt đôi tay, cắn mạnh răng, không đáp.