41 Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng. Không có một người nào lên tiếng. Phương Thất xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên xa xăm.
42 Tuy nhiên tứ ca hắn, một tuyệt đỉnh cao thủ với biệt hiệu Tiểu Thần Long bây giờ đã trở thành một phế nhân, Phương Thất mỗi lần nhớ tới hình ảnh thảm hại đó của người anh hắn thì tim của hắn như bị dao cắt nát vậy.
43 Ánh mắt của La Nhất Đao đột nhiên trở nên xa xăm mờ ảo, dường như hắn lại đang trông thấy đường đao của Phương Ngọc Thành tỏa ra ánh sáng huy hoàng sáng lạn dưới ánh hoàng hôn làm cho mọi ánh sáng trong trời đất cũng cam bái hạ phong, chỉ còn lại ánh sáng của đường đao kia thôi ……Một đao vô cùng tuyệt diệu đó, mặc dù đã trôi qua một thời gian thật lâu nhưng lúc nào cũng vẫn hiện lên trước mắt La Nhất Đao.
44 Trời đã tối. Cả căn phòng chìm vào bóng tối, ngoài cửa sổ bóng đêm bao trùm. Du Mộng Điệp chậm rãi đốt ngọn đèn trên bàn, trong bóng đêm ngọn đèn phát ra ánh sáng leo lét từ từ rọi sáng căn phòng.
45 Bầu trời đã tối đen như mực. Một vầng trăng tròn sáng không biết khi nào đã xuất hiện trên bầu trời xa xôi. Ngoài cửa sổ bóng đêm nặng trịch bao trùm, trên bầu trời cao đầy những ngôi sao chiếu lấp lánh.
46 Phương Thất đột nhiên không nói. Hiên Viên Hoằng uống tiếp một chén rượu, mỉm cười nói: "Chẳng lẽ là bọn chúng cố ý làm như vậy để làm bình phong, tránh cho bị hoài nghi.
47 Là Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm. Châm phóng ra vừa nhanh vừa kín kẽ như thế, ám khí ác độc như thế thì trên thế gian còn ám khí gì có thể đáng sợ so với Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm đây?Nghe nói thật lâu trước kia, trên giang hồ có một tòa Khổng Tước Sơn Trang, và trấn trang chi bảo của Khổng Tước Sơn Trang cũng là một loại ám khí, loại ám khí này có một cái tên rất dễ nghe – gọi là Khổng Tước Linh.
48 Phương Thất ngẩng đầu lên nhìn vào phía cuối của con đường vắng lặng, vẫn yên lặng không hề nói gì. Du Mộng Điệp lẳng lặng buớc theo sát bên hắn, cũng cúi đầu không nói.
49 Phương Thất ngáp dài rồi chậm rãi giở cái lon lên làm lộ ra ba hạt xúc xắc phía dưới. Ba hạt xúc xắc chồng lên nhau thành một đường thẳng. Ba hạt xúc xắc nằm cùng một chỗ chồng lên nhau, mặt của hạt xúc xắc phía trên cùng hiện rõ sáu điểm, nhìn từ các mặt khác thì cả ba hạt đều có số giống nhau cả.
50 Thanh đao trong tay phải của Phương Thất như tia chớp xuất ra đón đỡ mũi kiếm đang đâm vào Du Mộng Điệp, còn vỏ đao đang cầm ở tay trái đột nhiên đánh ra phía sau.
51 Du Mộng Điệp nhíu mày hỏi: "Ca tìm đựơc nó ở đâu thế?”"Từ trên cổ của Quỷ Thư Sinh”, Phương Thất trả lời. Du Mộng Điệp giật mình thốt: "Sao có thể vậy được?”Phương Thất mỉm cười, chậm rãi nói: "Huynh đã nói rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả”Du Mộng Điệp cắn răng, nói: "Chúng ta đi tìm tên mập kia đi”Phương Thất thản nhiên đáp: "Không cần.
52 Phương Thất đột nhiên cảm thấy hối hận, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ vì sao mình lại thốt ra một câu như vậy. Du Mộng Điệp trong nháy mắt vừa thẹn, vừa vội, vừa giận, gương mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Phương Thất nói lắp bắp: "Ca …… ca ……"Trong phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười sang sảng, rồi một tiếng nói vang lên: "Nha đầu con cứ đi theo quấy rầy Thất ca hoài thế”Mặt của Du Mộng Điệp càng đỏ hơn, đột nhiên dậm dậm chân, lớn tiếng nói: "Cửu Công, người …… người …… người thật xấu mà", dứt lời mang gương mặt đỏ bừng chạy về phòng mình.
53 Đại Thông Tiền Trang. Đại Thông Tiền Trang cách quán trọ Duyệt Lai không xa lắm, nó nằm ngay đường lớn ở phía nam thành, phía trước có một cái sân rất rộng.
54 Phương Thất mỉm cười nói: "Thâm tình của Chu huynh đệ thật là làm Phương mỗ cảm động không thôi"Chu Trường Phúc nghiêm mặt nói: "Phương huynh nói chi những lời đó, giang hồ giúp đỡ lẫn nhau là việc phải làm, xin Phương huynh chờ cho một chút, huynh đệ ta đây đi lấy ngân lượng”, dứt lời liền lập tức xoay người đi vào hậu đường.
55 Du Mộng Điệp đã đi đâu?Thời gian đuổi theo và quay về bất quá chỉ trong chốc lát, nhưng trong một chốc lát đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Dựa theo tính cách và cơ trí của Du Mộng Điệp thì nàng nhất định sẽ ở tại chỗ này xem chừng Chu Trường Phúc, tuyệt sẽ không dễ dàng rời đi.
56 Trong thông đạo yên tĩnh và tối đen, dường như không có điểm cuối. Chỉ có tiếng bước chân nhanh và dồn dập của Phương Thất phát ra cùng với cây nến phát ra ánh lửa leo lét sắp tắt tới nơi.
57 Phương Thất nhìn vào phía dưới thân trống rỗng của Đại Mộng, khẽ thở dài nói: "Ngươi đích xác là không thể trốn đi đâu cả"Đại Mộng nói: "Nhân sinh quý tại tiêu dao, tự do tự tại, giống như ta vậy ……" Đại Mộng cười khổ, có chút nói không ra lời.
58 Phương Thất đột nhiên do dự, mồ hôi từ trán trong nháy mắt tuôn chảy xuống. Nên tới hay lùi đây?Đi tới thì sẽ có một đường sinh cơ nhưng không thể nghi ngờ là hết sức nguy hiểm, nếu chậm một bước không thể vượt qua thì vừa lúc thuốc nổ nổ mạnh sẽ lập tức phấn thân toái cốt.
59 Phương Thất trầm tư không nói. Điệu hổ ly sơn – kế đó là thỉnh quân nhập ủng - là liên hoàn kế?Du Mộng Điệp mỉm cười nhìn Phương Thất hỏi: "Ca đang suy nghĩ gì thế?"Phương Thất nhíu mày nói: "Huynh đang suy nghĩ, rốt cuộc Chu Trường Phúc kia thuộc dạng người nào?”Du Mộng Điệp chu mỏ nói: "Ca không muốn biết muội có tiến vào thông đạo hay không à?"Phương Thất cười cười nói: "Muội đâu có đi vào.
60 Du Mộng Điệp giật mình hỏi: "Ca làm sao vậy?"Phương Thất nói: "Chúng ta mau quay lại Đại Thông Tiền Trang!"Du Mộng Điệp nghi hoặc nói: "Đại Thông Tiền Trang ……"Phương Thất nói: "Nhanh!"Hai người triển khai thân hình, trong màn đêm trông giống như hai vầng sáng, nhẹ như sương khói, phóng đi.