81 Người áo xanh ngẩn ra, giật mình hỏi: "Ngươi …… ngươi làm thế nào biết được?"Liễu Trần cúi nhìn thanh trường kiếm đang phát ánh sáng xanh trong tay người áo xanh, nói: "Bắc Hải Thần Quân Độc Cô Quy Hải thí chủ cùng bần tăng từng có duyên gặp mặt, ngày đó Độc Cô thí chủ đã cùng bần tăng gặp nhau trong một rừng trúc tỷ thí kỳ nghệ, sau đó Độc Cô thí Chủ lấy trúc làm kiếm và diễn luyện cho bần tăng chiêm ngưỡng bộ Quy Hải Kiếm Pháp này, một kiếm vừa rồi của thí chủ có phải là kiếm thứ mười tám trong Quy Hải Kiếm Pháp “Độc Long Xuất Hải” không?"Người áo xanh ngây người, trên trán mồ hôi không ngừng tuôn ra, hắn đột nhiên cảm giác được tay chân lạnh như băng.
82 Du Mộng Điệp lấy làm kinh hãi, vội vàng rút cánh tay trở về, hỏi: "Là…… là …… đầu của ai?"Ánh mắt của Hiên Viên Hoằng vẫn nhìn vào cái hộp, chậm rãi nói: "Con vĩnh viễn sẽ không bao giờ nghĩ ra là đầu của ai ……"Du Mộng Điệp nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Hiên Viên Hoằng, thân thể run rẩy một cái, kinh ngạc hỏi: "Cửu Công, rốt cuộc…… rốt cuộc là …… là của ai?"Hiên Viên Hoằng hít một hơi thật sâu, nói: "Là của một người đã ở cùng chúng ta vào hoàng hôn hôm qua”Du Mộng Điệp nhíu mày nói: "Bắc Hải huynh? La Nhất Đao? Còn ai nữa đây?", nàng suy nghĩ một hồi: "Phương Thất?", nghĩ tới đây sắc mặt của Du Mộng Điệp liền đại biến, đột nhiên đứng dậy định lao ra ngoài, Hiên Viên Hoằng đột nhiên thấp giọng quát: "Đứng lại"Du Mộng Điệp ngơ ngác đứng lại, kinh ngạc há to miệng nhìn Hiên Viên Hoằng, sắc mặt của nàng trong chớp mắt đã tái nhợt.
83 Bắc Hải Vũ vội vàng đứng lên, khom người nói: "Vâng, đệ tử đã hiểu"Hiên Viên Hoằng nói: "Tất cả các quan tài hãy mang đến miếu thổ địa đi”Bắc Hải Vũ đáp: "Vâng"Hiên Viên Hoằng nói: "Con đi đi"Bắc Hải Vũ cung kính lui ra khỏi cửa, Hiên Viên Hoằng suy nghĩ thật lâu, rồi nói với Du Mộng Điệp: "Con đi bảo La Nhất Đao đến đây”Du Mộng Điệp đưa cặp mắt không hiểu nhìn Hiên Viên Hoằng một chút rồi gật đầu.
84 Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi: "Thất ca muốn hỏi về Liễu Trần đại sư phải không?”Phương Thất gật đầu. Du Mộng Điệp nói: "Liễu Trần đại sư đã rời đi rồi"Phương Thất nhíu mày, hỏi: "Đại ca …… đại ca sao lại rời đi? Đi đâu vậy?"Du Mộng Điệp cười cười, nói: "Đại sư là cao tăng đắc đạo, thế ngoại cao nhân, sao có thể ở cùng với phàm phu tục tử chúng ta được, hơn nữa ca còn nói ra những lời không hay kia, đại sư tự nhiên là thấy không tiện ở lại chỗ này rồi.
85 Trường kiếm hàn quang bức người chậm rãi đâm đến vai của Phương Thất. Người áo xanh mỉm cười, tựa như đang làm một chuyện vui vẻ nhất trên thế gian. Bố trí kế họach đã lâu như vậy thì rốt cục cũng đợi được ngày này, hắn đích thật cảm thấy rất vui vẻ và hài lòng.
86 Thân thể của người áo xanh run run, mồ hôi tuôn ra ngày càng nhiều, nói: "Sư phụ, Ngọc Mai tỷ tỷ …… tỷ đã chết, đệ tử không thể chiếu cố và bảo vệ tốt cho tỷ ấy, đệ tử thật đáng chết"Ánh mắt như đao của Bắc Hải Thần Quân nhìn chằm chằm vào người áo xanh, hai luồng mắt như hai lưỡi đao sắc bén xuyên qua thân thể như cắm sâu vào cốt tủy của hắn.
87 Hiên Viên Hoằng thở dài hỏi: "Ngươi thật muốn giết nó sao?"Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Đúng vậy", hắn nhìn thoáng qua Hiên Viên Hoằng, chậm rãi nói: "Ta hy vọng ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện này"Hiên Viên Hoằng nở nụ cười, nói: "Nếu ta nhất định muốn xen vào thì sao?"Bắc Hải Thần Quân chậm rãi xoay người lại, trong ánh mắt lại toát ra sát khí so với đao còn sắc bén hơn, nói gằng từng chữ: "Vậy thì chớ trách bổn thần quân trở mặt vô tình"Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão quái vật, chẳng lẽ ngươi không biết cả đời của lão ăn mày chuyên xen vào mấy chuyện thế này à?”Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: "Ngươi không xen vào không được sao?"Hiên Viên Hoằng khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Ta chỉ biết là trên đời này hiện tại ngoại trừ một người đang nằm trong quan tài kia, chỉ còn lại hai người các ngươi mà thôi, nếu hai người các ngươi nhất định phải giết hại lẫn nhau thì người kia nhất định sẽ chết không nhắm mắt ……"Bắc Hải Thần Quân sắc mặt hơi đổi, hỏi: "Ngươi còn biết gì nữa hả?"Hiên Viên Hoằng chậm rãi nói: "Ta còn biết cảm tình của hắn đối với đồ nhi của ngươi tuyệt sẽ không thua kém ngươi đâu”, ông thở dài rồi nhìn Phương Thất đang ngơ ngác ngồi trên giường, chậm rãi nói: "Nếu không phải như thế thì hắn cũng sẽ không có bộ dáng hiện tại kia”Bắc Hải Thần Quân ngạo nghễ ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua Phương Thất một cái, hắn đột nhiên phát hiện ra người tuổi trẻ này bây giờ đúng thật là đã có chút mất đi hồn phách.
88 Thế lửa hùng hùng thiêu đốt, cả nửa bầu trời vào đêm đều được ánh lửa chiếu rọi. Đây là một ngôi nhà rất bình thường giống như những ngôi nhà của dân cư bình thường khác trong thành, sân trước rất hẹp, mặt bên có một dãy năm gian phòng, bước qua cánh cửa chính sẽ gặp được một vườn hoa không lớn lắm, bên trong có một vài lọai hoa cỏ, tiếp tục băng qua vườn hoa đi về phía trước thì sẽ gặp dãy phòng ốc đang bốc cháy.
89 Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: "Lão ăn mày, xem ra chuyện ngươi biết thật không ít nhỉ"Hiên Viên Hoằng cười cười nói: "Chuyện này trên giang hồ vốn không ai biết cả, tuy nhiên chỉ lão ăn mày ta đây biết rõ thôi"Bắc Hải Thần Quân cười lạnh nói: "Không sai, Sở Anh Nam đích thật là đồ đệ của bổn thần quân, đáng tiếc nó quá đoản mệnh, không nên chỉ vì một sự thất bại nho nhỏ mà mất mạng, nếu không bây giờ thì Phương Ngọc Thành nhất định không phải là đối thủ của nó" Hiên Viên Hoằng thở dài, gật đầu nói: "Có lẽ là vậy!"Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng hỏi: "Bộ ngươi không phục à?”Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão ăn mày ta có phục hay không không quan trọng nữa bởi vì Sở Anh Nam đích thật đã chết rồi.
90 Trong sân đầy người, bọn họ đang cùng nhau ngẩng đầu nhìn ngọn lửa bốc cao, có vài người đã tranh luận tới nỗi mặt đỏ hết cả lên, dường như không có ai chú ý tới Du Mộng Điệp ngẩn ra và cũng không có ai nhìn thấy tên cầm tẩu thuốc đột nhiên ra tay.
91 Phương Thất mỉm cười ngồi ở trên mái nhà, đao trong tay đã tra vào vỏ, vỏ đao màu đen dưới ánh trăng thoạt nhìn càng thêm đen nhánh. Đây chỉ là một thanh đao bình thường, bất cứ một người thợ rèn nào cũng có thể làm ra nó, tuy nhiên vào thời khắc này đối với đám người đứng ở trong sân thì cây đao này có một loại ma lực nào đó, một loại ma lực nhiếp nhân động phách mang đầy khí tức tử vong.
92 Phương Thất lạnh lùng hỏi: "Lão già, ông có tin là có ma quỷ không?”Đồng Vô Thiên đột nhiên xoay người lại, sắc mặt nhất thời trắng bệch, mồ hôi từ trên cái trán nhăn nheo từng giọt từng giọt nhỏ xuống gương mặt.
93 Người áo xanh khẽ thở dài, nói: "Ta cũng không thật không ngờ ngươi lại làm ra loại chuyện thế này”Người áo vàng cười lạnh nói: "Ngươi không hiểu sao?"Người áo xanh lắc đầu, chậm rãi nói: "Ta thật sự không hiểu và suy nghĩ không ra tại sao người như ngươi thân phận cũng tính là tôn quý lại đi làm mấy loại chuyện vô sỉ thế này”Người áo vàng lạnh lùng cười, nói: "Chẳng phải ngươi cũng không màng thân phận cam tâm làm người hầu của ta đó sao?”Người áo xanh mỉm cười nói: "Ta chỉ là không muốn cháu của ta bị tổn thương nên bất đắc dĩ mới làm thế thôi”Người áo vàng cười lạnh nói: "Nếu ngươi niệm tình cốt nhục thì năm đó tại sao lại phải ngăn cản tiện nhân Nam Cung Tuyết kia trở về Hoài Nam?”Sắc mặt của người áo xanh trầm xuống, một hồi lâu sau mới khẽ thở dài nói: "Thôi, niệm tình giao hảo giữa hai nhà chúng ta, ngươi đi đi"Người áo vàng cừơi to, hỏi: "Ngươi thật muốn để ta đi sao?”Người áo xanh gật đầu, chậm rãi nói: "Nếu ngươi là người thông minh thì nên nhân lúc này mau rời khỏi đây đi”Ngừơi áo vàng lại cừơi lạnh hỏi: "Nếu ta không đi thì thế nào?"Người áo xanh mỉm cười nói: "Vậy thì chỉ sợ đến lúc đó ngay cả ta cũng không cứu được ngươi”Bởi có vải che mặt nên không thể nhìn ra gương mặt của người áo vàng biểu hiện gì, hắn trầm giọng, nói: "Được, ta đi, nhưng tiện nhân Nam Cung Tuyết kia đã làm ta mất hết thể diện, sớm muộn có một ngày ta cũng sẽ giết được hai đứa kia”Người áo xanh cười khổ, thở dài nói: "Đó chính là chuyện của sau này, nếu ngươi nhất định muốn cùng Tĩnh Nam Trang của ta đối địch thì giao tình giữa hai nhà của chúng ta phải chấm dứt từ đây rồi”Ngừơi áo vàng cười lạnh, chậm rãi nói: "Ngươi nhớ những lời nói của ngươi hôm nay đó”, rồi dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía cái giường, tiếp đó lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
94 Bóng đêm bao trùm. Ánh sáng của sao trời chớp lóe, tuy nhiên ánh trăng lại không biết nằm ở nơi nào sau những đám mây dày đặc, trời đất một mảnh tối đen.
95 Hiên Viên Hoằng than thở: "Thật đáng thương cho Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành, cả đời hận ác như thù, độc chiến Kỳ Liên Tứ Thập Bát Quỷ, tiêu diệt Hắc Ưng Giáo, lưỡi đao trong tay giết vô số ác nhân khiến cho thiên hạ hắc đạo một phen khiếp đảm, không ngờ vì tìm vợ cho đệ đệ mà lại rơi vào bẫy của kẻ thù và có kết quả như vậy, thật sự quả là đáng tiếc cho một đời anh hùng”Xà Ma Thiên Tàn yên lặng gật đầu, nói: "Từ khi Phương Ngọc Thành đến nơi đây thì tất cả mọi hành động đều được theo dõi kỹ càng, vãn bối cũng tham gia vào chuyện này, hiện tại nghĩ lại thật sự là xấu hổ"Hiên Viên Hoằng nói: "Đệ khi đó thân bất do kỷ, cũng không thể trách được”Xà Ma Thiên Tàn cảm kích nói: "Đa tạ lão tiền bối khoan dung đại lượng, Phương huynh đệ đối với vãn bối có ân cứu mạng, vãn bối khi nghĩ đến chuyện này thật muốn lấy cái chết để đền tội”Hiên Viên Hoằng nói: "Thôi, thôi, buông hạ đồ đao lập địa thành phật, sau này đệ cứ ra sức lấy cường phù nhược, làm nhiều việc thiện thì cũng coi như là đã chuộc tội rồi.
96 Bắc Hải Vũ nhìn chằm chằm vào cây trâm, sau đó thở dài một hơi, im lặng không nói tiếng nào. Bỗng một người áo đen đứng phía sau lên tiếng hỏi: "Bang chủ, vật kia có phải là của Du cô nương?”Bắc Hải Vũ gật đầu đáp: "Đúng vậy.
97 Nam Cung Khiếu Không lên tiếng: "Người này kỳ danh lớn như vậy nhưng không hề lộ mặt, chẳng lẽ lợi hại như thế?"Hiên Viên Hoằng cười cười, thản nhiên nói: "Bạch Thắng Thiên chỉ sinh sống nơi đại mạc và thảo nguyên thôi, không hề giao thiệp với Trung Nguyên, con không gặp hắn thì có gì lạ.
98 Đời người rốt cuộc có bao nhiêu thứ đáng để lưu luyến?Đôi khi có lẽ là rất nhiều, nhưng đôi khi lại chẳng có gì cả. Khi ánh mặt trời chầm chậm nhô lên từ phương đông, thì sự rực rỡ và huy hoàng trong chớp mắt đó, là nở tràn của hi vọng và sinh mạng mới.
99 Trầm mặc, không gian trầm mặc. Lan Ngọc áp mặt lên ngực Nam Cung Khiếu Không, si ngốc nhìn mặt hắn, nàng không biết nói gì. Thậm chí ngay cả nước mắt cũng không có.
100 Thanh y nhân giật mình nói: “Ngươi… làm sao biết ta không phải là Sở Anh Bố?”Tử bào nhân lạnh lùng nói: “Tốt nhất là người thành thật trả lời câu hỏi của bổn thần quân, nếu không ta đảm bảo ngươi sẽ hối hận.