61 Phương Thất mỉm cười hỏi: "Ồ, có gì thần bí?”Chu Trường Phúc nhíu mày nói: "Đại gia ngài chắc cũng biết quy tắc, nếu cần đổi ngân phiếu lấy bạc thì bình thường phải đến trước quầy để đổi, tuy nhiên …… “Phương Thất liền hỏi: "Tuy nhiên cái gì?”Chu Trường Phúc dùng sức nuốt nước bọt một cái rồi nói: "Có một lần tiểu nhân đang ngồi làm việc trong phòng thì đột nhiên phát hiện ra một tấm ngân phiếu mười vạn lượng cùng một mảnh giấy dán trên nó, không biết ở đâu lẫn vào nữa , chuyện này đại gia nói đi, có thần bí hay không?”Phương Thất cười cười, hỏi: "Trên mảnh giấy ghi cái gì?”Chu Trường Phúc gật đầu nói: "Tiểu nhân còn nhớ rất rõ, trên mảnh giấy chỉ có mười mấy chữ, nói là: đổi mười vạn lượng bạc trắng, đặt nó dưới bàn, nếu có thiếu sót, đầu tất rơi xuống!"Phương Thất gật đầu, mỉm cười hỏi tiếp: "Sau đó thế nào?"Chu Trường Phúc nói: "Tiểu nhân lúc ấy đọc xong cũng rất lấy làm lạ và cũng rất sợ hãi, suy nghĩ một chút rồi tự mình đi đến quầy lấy ra mười vạn lượng bạc trắng đem về đặt trong phòng khách, tiếp đó mười vạn lượng kia cũng đã biến mất, rồi có một lá thư đặt trên bàn, viết: bạc đã lấy, sau này vẫn cứ như thế, nếu dám thiếu sót, đầu tất rơi xuống!"Phương Thất trầm tư không nói.
62 Phương Thất thản nhiên nói: "Chỉ tiếc muội là phụ nữ, nếu muội là đàn ông thì huynh có thể mời muội cùng đi luôn”Mặt của Du Mộng Điệp đỏ lên, quả thật sắp tức đến điên rồi.
63 La Nhất Đao liền hỏi: "Thưa lão tiền bối, trận chiến ấy đến tột cùng là ai thắng ai bại?"Phương Thất ngẩng đầu chăm chú lắng nghe, những sự tích giang hồ trước đây của cha hắn, cho tới giờ hắn cũng chưa bao giờ được nghe người ta nói qua cả.
64 Người giúp việc nhíu mày rồi đảo mắt nhìn một vòng vào mọi người đứng đó, nói: "Lúc đó Phương đại gia ngài tới cùng một vị cô nương rất xinh đẹp nhưng …… hình như …… cô nương đó không có ở đây?"Phương Thất nói: "Nếu ngươi đã nhìn thấy và biết ta thì tại sao vừa rồi lại còn hỏi ai là Phương đại gia?"Người giúp việc mỉm cười nói: "Tiểu nhân chỉ là muốn xác nhận cho chắc chắn một chút vì số bạc này quả thật không phải là số lượng nhỏ”Phương Thất hỏi: "Ngươi ở tại tiền trang làm việc gì?”Người giúp việc trả lờ: "Tiểu nhân là người chuyên mang bạc ra ngoài giao"Phương Thất mỉm cười vỗ vỗ vào vai của người giúp việc, nói: "Ngươi làm rất khá, sớm muộn gì thì chức vụ ông chủ nhất định sẽ là ngươi thôi”Người giúp việc tựa hồ có chút kích động, nói: "Tiểu nhân đa tạ lời tốt đẹp của Phương đại gia, tiểu nhân xin phép trở về phục mệnh vậy”Phương Thất mỉm cười gật đầu.
65 Trời đã hoàng hôn. Sắc trời dần dần tối sầm xuống, trong Ỷ Thúy Lâu đã bắt đầu thắp đèn, chuẩn bị nghênh đón khách đến chơi. Phương Thất bước đi nhanh theo sau tú ông lên lầu hai, tới trước cửa một căn phòng nằm trong cùng, tú ông cười hì hì đưa tay vén rèm sang một bên, khom lưng cười nói: "Mời đại gia vào, Tử Yên cô nương đang đợi ngài ở trong”Phương Thất mỉm cười bước vào.
66 Tử Yên thản nhiên cười, nụ cười tươi như trăm hoa đua nở, kiều diễm vô cùng, nhẹ giọng gọi: "Phương đại gia?"Phương Thất ngẩn người, giật mình: "A. "Tử Yên hỏi: "Đại gia thấy tiếng đàn của nô gia ra sao?”Phương Thất nói: "Tuyệt vời vô cùng, thật khó có thể dùng lời diễn tả, khó có thể dùng lời diễn tả……"Tử Yên lẳng lặng nhìn Phương Thất, nói: "Biển người mênh mông, thật không ngờ có thể gặp được người tri âm như Phương đại gia ……"Phương Thất mỉm cười nói: "Tri âm thì không dám, chỉ là hiểu được một chút thôi"Tử Yên khẽ thở dài: "Nô gia nghe nói, ngày Chung Tử Kỳ qua đời thì Du Bá Nha đã đập bể Dao cầm (1), từ đó về sau cả đời không đàn nữa.
67 Phương Thất vẫn hôn mê bất tỉnh, không hề nhúc nhích. Tử Yên khẽ thở dài, chậm rãi cúi đầu lâm vào trầm tư. Nghe nói Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán là một lọai kỳ độc trên giang hồ, không sắc không vị, bất luận là đổ vào trong rượu hay thức ăn thì người ăn uống sẽ không hay không biết mà trúng độc.
68 Ba người mang Phương Thất đi vào thông đạo lãnh lẽo như băng. Không có người nào lên tiếng, trong thông đạo tối đen chỉ có tiếng bước chân và tiếng thiết trượng của ba người vang lên.
69 Chu Trường Phúc mỉm cười nói: "Chúng ta đều là người tốt, ta lại là người làm ăn buôn bán rất có quy tắc, là chủ của tiền trang trong thành này, sau này nếu Diêm Vương gia có hỏi thì ngươi cứ trả lời như thế”Tú ông cũng cười hì hì nói: "Tiểu nhân cũng là người tốt, cho tới giờ cũng không đành lòng giết người, nhiều nhất cũng chính là đánh gãy chân tay, phá hủy cột sống, cắt lưỡi và móc mắt mà thôi, do đó đại gia ngài ngàn vạn lần xin đừng nói với Diêm Vương gia là ta đã giết ngươi.
70 Du Mộng Điệp mỉm cười đi đến tựa như một người tiên nữ xinh đẹp đang chậm rãi bước vào cung điện của mình. Phía sau Du Mộng Điệp có một người sắc mặt rất bình thản bứơc theo, nhìn rất phóng khoáng, quần áo tuy rách rưới vá lỗ chổ nhưng sạch sẽ không hề bẩn chút nào, đúng là bang chủ Cái Bang Bắc Hải Vũ.
71 Sắc mặt của tú ông đột nhiên cũng thay đổi. Du Mộng Điệp mỉm cười nhìn tú ông và Chu Trường Phúc đang nằm trên đất giống như một con mèo đang nhìn hai con chuột đang tuyệt vọng.
72 Giữa người và người vốn không có cái gì khác nhau cả, mỗi người khi vừa sinh ra đều là giống nhau. Trừ phi vừa sinh ra đã tàn tật, những người này đương nhiên là rất bất hạnh.
73 Phương Thất hít một hơi thật sâu rồi lại chuẩn bị tư thế đứng tấn tiếp tục ra sức đẩy hàng rào sắt, hai tay nắm chặt hàng rào, thổ khí hét lớn một tiếng: "Mở"Hàng rào sắt lay động một chút nhưng cũng chẳng xê dịch chút nào.
74 Phương Thất thở phào một hơi, hắn nhất thời cảm giác được trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, ít ra Du Mộng Điệp và Bắc Hải Vũ sẽ không bị nhốt chết tại đây.
75 Phía trước đột nhiên nước chảy rất nhanh, tiếng nứơc càng lúc càng lớn giống như tiếng sấm, như thác nước từ trên chín tầng trời đổ xuống, Phương Thất nghe được liền biết khoảng cách giữa hắn và nơi nguồn nước tràn vào đã không xa nữa.
76 Phương đông đã một màu trắng bệch, ngoài cửa sổ dần dần sáng lên. Phương Thất vẫn ngồi ở trên giường, yên lặng nhìn thân thể như ngọc của nàng, thân thể nàng hoàn toàn xích lõa.
77 Người áo xanh nhìn Phương Thất, giọng khàn khàn chậm rãi nói: "Ta biết ngươi nhất định sẽ đến. "Phương Thất cười lạnh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người áo xanh, nói gằng từng chữ một: "Ta đương nhiên phải đến"Người áo xanh chậm rãi gật đầu, nói: "Rất tốt"Phương Thất cười lạnh.
78 Bóng đêm bao phủ, trên trời cao mây mù cũng dày đặc, gió thổi mạnh làm cát bay vù vù đập vào mặt Phương Thất. Phương Thất lệ chảy đầy mặt, hắn si ngốc ôm chặt lấy thân thể lạnh như băng của Trầm Tuyết Quân, mặt dán sát vào gương mặt nàng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nàng đừng chết …… nàng đừng chết …… ta sẽ mang nàng trở về ……"Tuy nhiên hắn có thể mang nàng đi đâu đây?Nàng là thê tử hắn thương yêu trong suốt năm năm? Hay là cừu nhân bất cộng đái thiên? Yêu và hận, tại sao giờ phút này lại khó có thể phân biệt như vậy? Thù hận này giờ phải kiếm ai báo đây? Mối thù hận này có còn nên báo nữa không?Tất cả mọi chuyện hiện tại đã không còn quan trọng nữa, Trầm Tuyết Quân đã chết, bất luận là đau khổ hay sung sướng, bất luận là yêu hay hận, tất cả cũng đã trở thành kết cục, một kết cục vĩnh viễn.
79 Du Mộng Điệp lấy làm kinh hãi, vội vàng thi triển thân pháp né tránh, kiếm trong tay Phương Thất gào thét xẹt qua đỉnh đầu nàng. Phương Thất nhìn cũng không thèm nhìn, cổ tay phiên chuyển, trở tay xuất tiếp một kiếm Hoành Tảo Thiên Quân quét về phần thân của Du Mộng Điệp, đường kiếm rất điên cuồng, thế như sét đánh, nhanh như điện xẹt, tuy nhiên tất cả đều là lộ số của đao pháp, dường như muốn chỉ một kiếm đem Du Mộng Điệp phân thành hai đoạn.
80 Liễu Trần khẽ thở dài: "Nghiệt duyên, là nghiệt duyên, La thí chủ không cần tự trách như thế, đó cũng là kiếp số trong vận mệnh của họ”La Nhất Đao nói: "Đại sư, những lời này …… nếu có thể tránh được thì đừng nói kẻo ……"Liễu Trần nói: "Phương Ngọc Thành Phương thí chủ do làm tổn thương người ta trước đó, anh ta dù chưa giết người nhưng Sở Thiên Nam lại bởi vì anh ta mà chết, vì vậy mới đưa tới họa của ngày hôm nay, trên giang hồ phân phân tranh tranh, vi danh đoạt lợi ……", Liễu Trần cúi đầu, khẽ thở dài: "Thế nhân nhiều sự tranh đấu, ngươi giết ta, ta giết ngươi, đến cuối cùng phát hiện ra thì cũng là không.