121 Huyền Thanh lạy mừng Chưởng môn xong, đứng lên nghiêng mình thốt :- Đệ tử đã dọn sẵn tiệc chay, xin Chưởng môn nhân và các vị hãy tạm dùng đỡ dạ. Ngọc Hư Tử hỏi :- Thạch Trung Long đại hiệp và Đái Lương đại hiệp còn ở đây chứ?Huyền Thanh gật đầu :- CònNgọc Hư Tử bảo :- Mời hai vị đó đến đây!Không bao lâu, hai người đó đến nơi, tham kiến Trại Gia Cát xong, lại chào hỏi mọi người.
122 Nam Cung Vô Kỵ cười lạnh :- Phu nhân đã chọn hai thuộc viên khác thay thế các ngươi, các ngươi hãy theo ta về cung phục lệnh. Lão hỏi vọng ra ngoài :- Đã bắt tên chữ Võ hiệu số hai chưa?Có tiếng thiếu nữ cười khanh khách, đáp :- Trình Quân sư rõ, Bạch lão đệ đã hạ thủ rồi!Vừa lúc đó, từ phía hậu, bốn người bước ra, đó là các vị thiền sư Đại Trí, Đại Thông, cùng Nam Nhạc quán chủ và Chưởng môn nhân Hình Ý môn.
123 Nhất Thiện thần tăng ngẩng mặt lên :- Đại Thông! Nổi khánh lên!Mỗi khi có cuộc triệu tập các vị trưởng lão, Nhất Thiện truyền đánh khánh ra ngoài, dù có tiếp đón vị khách nào, chẳng bao giờ nhà chùa gióng khánh lên cả.
124 Thấy Trại Gia Cát trao ngân kiếm cho Nhất Thiện đại sư. Đại Trí thiền sư vội nghiêng mình, cung kính thốt :- Đại sư bá nối nghiệp, mà ngân kiếm là tín vật của Chưởng môn nhân phái Hành Sơn, trong bổn tự không ai biết biết thế nào là thực thế nào là giả, như vậy cũng chẳng thể chứng minh được sự gì.
125 Từ lúc đến khách phòng, Trại Gia Cát lại đống vai Tất tri phủ trở lại, để cho sự tình không bị tiết lộ bên ngoài, bởi bọn họ nghi ngờ tai mắt của Hoán Hoa cung có khắp nơi.
126 Một giọng già vang lên, giọng càu nhàu :- Tiểu ác ôn nào đâu, chạy đi đâu vội thế? Chạy tang cha mẹ ngươi, hay hay cướp đường cướp xá bị thiên hạ đuổi? Mắt ngươi để đâu?Đại hán áo xanh cũng sôi giận :- Ngươi là ai, dám mở miệng mắng người?Hắn giương mắt nhìn kỹ, thì ra là một lão nhân, dưới nách có chiếc ô, có bao bố màu vàng, có cả thanh đao.
127 Người đó đem đặt bên cạnh Quỷ Kiến Sầu trông như hai giọt nước. Đổng Bách Xuyên kinh hãi, nghĩ thầm :- "Thế này là nghĩa làm sao? Lại có thêm một lão Quỷ Kiến Sầu nữa?"Thiết Diện Thần Phán mừng trên chỗ tưởng, vội bước tới nghinh đón, bật cười vang :- Diêm lão ca!Quỷ Kiến Sầu cười lạnh :- Nam Cung Thống Lãnh cũng còn nhận ra lão phu nữa à? Hà hà! Các ngươi đến đây có phải để tiếp tay họ Đổng chăng?Nam Cung Vô Kỵ mỉm cười :- Diêm lão ca lầm rồi!Quỷ Kiến Sầu hừ một tiếng :- Lão phu lầm như thế nào?Nam Cung Vô Kỵ thốt :- Lầm cái hảo ý của tại hạ.
128 Canh năm đã tàn, phương Đông rựng sáng, thái dương sắp trở về trên vạn vật. Bạch Thiếu Huy nhảy xuống giường, gọn gàng như trọn đêm chẳng ngủ. Chàng mở cửa phòng, bên ngoài là một hành lang dài, dọc theo hành lang có độ mươi gian phòng, tất cả đều hướng ra khoảng đất trồng đầy hoa đẹp.
129 Lão nhân áo xanh thốt :- Có thể chúng đã gia nhập Nam Bắc bang cả rồi. Nam Cung Vô Kỵ lắc đầu :- Cứ theo lời báo cáo của người huynh đệ do thuộc hạ phái đến Nam Bắc bang làm nội tuyến thì chừng như không có Nhất Bút Âm Dương trong tổ chức đó.
130 Lão bà buông chổi xuống đất, chạy vào trong một lúc đã mang trà ra đặt trên bàn. Bạch Thiếu Huy lại đứng dậy, vòng tay cảm tạ rồi ngồi xuống. Lão bà nhìn chàng há miệng muốn nói gì nhưng đã câm thì làm sao nói được nữa?Bà lấy tay ra dấu, đại ý bảo chàng ngồi chờ, rồi chạy trở vào trong.
131 Bạch Thiếu Huy sợ nàng lừa vào tròng, chẳng những không dám ngẩng đầu lên, mà còn nhìn nàng không chớp quát :- Ta chẳng cần xem gì cả!Lăng Vân Phượng trầm lạnh giọng :- Ta đã cho người mai phục tại nhà này, trước khi người đến, người viết gì trên mặt bàn, họ đã đọc hết, do đó họ bắt Tiểu Ngọc, có lẽ hiện giờ họ đang lùng bắt những tên gian tế còn lại, đừng tưởng là tại Quân Sơn còn sót lại tên nào!Bạch Thiếu Huy lại quát :- Ngươi đúng là yêu nữ! Giảo quyệt chẳng ai bằng!Chàng vung cánh tay lên, một đạo chỉ phong vút ra bay đến đối phương.
132 Bạch Thiếu Huy dùng tả chưởng đánh ra, hóa giải chiêu công của một Bạch Y tứ linh, tay hữu vung Thu Sương kiếm ngăn chặn Tần Quý Lương, chân hữu bay ra nghênh đón một Bạch Y tứ linh khác.
133 Bạch Thiếu Huy nhích động đôi vai, phóng mình tới, tay hữu xòe ra chụp nhanh vào cổ tay thiếu phụ trung niên, đúng ngay mạch môn, đoạn hét lên :- Bà là ai? Nói mau!Thiếu phụ trung niên kinh hoảng song nhận ra chính là Đổng Bách Xuyên liền mỉm cười thốt :- Tưởng ai! Không ngờ lại là Đổng hộ pháp!Bạch Thiếu Huy cảm thấy làn da cổ tay của thiếu phụ mát min, chẳng khác nào làn da một thiếu nữ, hơn nữa thinh âm đó đúng là của một thiếu nữ, chàng giương tròn đôi mắt nhìn sững bà ta, hỏi lại :- Bà là ai?Thiếu phụ trung niên lộ vẻ thẹn thùng e ấp :- Đổng hộ pháp buông tay đi, tỳ nữ Tiểu Ngọc đây mà!Bạch Thiếu Huy giật mình thầm nghĩ :- "Tần Quý Lương đã bảo Tiểu Ngọc đã giả dạng Cung chủ đưa Tiết phu nhân ra khỏi vịnh rồi, sao lại còn ở đây?"Chàng chưa chịu buông tay gằn giọng :- Cô nương Tiểu Ngọc? Tiểu Ngọc nào ở đây, Tiểu Ngọc nào đã thoát đi rồi?Tiểu Ngọc hấp tấp đáp :- Vì tiếp ứng Hộ pháp nên tôi trở lại đây, Hộ pháp không tin sao?Thốt xong nàng đưa tay còn lại giật mớ tóc giả, gỡ luôn chiếc mặt nạ.
134 Bạch Thiếu Huy kinh ngạc hỏi :- Cô nương nói thế là nghĩa gì?Lăng Vân Phượng ngẩng mặt lên :- Ngươi tin rằng Tiết phu nhân được Tiểu Ngọc cứu thoát và đưa đi khỏi vùng này?Bạch Thiếu Huy thoáng biến sắc, không đáp mà chỉ hỏi lại :- Theo lời nói của cô nương, có lẽ Tiểu Ngọc đã bị bắt trở lại Phân cung?Lăng Vân Phượng cười nhẹ :- Ngươi nên đáp lời ta trước, có phải người là Tiết Thiếu Lăng chăng? Biết được điều đó rồi, ta mới có thể nói được những gì người muốn nghe!Bạch Thiếu Huy hừ lạnh :- Thì tại hạ nhận mình là Tiết Thiếu Lăng vậy!Lăng Vân Phượng mỉm cười :- Ngươi thừa nhận? Sự việc có liên quan trọng đại đến sanh mạng của Tiết phu nhân, vậy người muốn cho ta tin, người phải gỡ chiếc mặt nạ ra!Bạch Thiếu Huy lắc đầu :- Cô nương thử nhìn kỹ xem, tại hạ có mang mặt nạ hay không?Lăng Vân Phượng nhìn chàng một lúc đoạn lắc đầu :- Không phải gương mặt của Tiết Thiếu Lăng!Đã biết chàng là Tiết Thiếu Lăng chàng lại thừa nhận rồi, mà nàng còn cho là không phải, thế thì có lẽ nàng biết Tiết Thiếu Lăng chăng? Hay nàng còn nghi ngờ?Bạch Thiếu Huy cau mày :- Cô nương tưởng trong thiên hạ chỉ có một Công Tôn Cầu biết thuật thay đổi hình dạng con người à?Lăng Vân Phượng hừ một tiếng :- Tại sao người lại thay hình đổi dạng?Bạch Thiếu Huy cười lạnh :- Nếu tại hạ không thay đổi hình dạng, thì hôm đó chắc phải kẹt tại Thanh Loan đàn rồi còn gì! Và như vậy làm sao tại hạ vào được Bách Hoa cốc?Lăng Vân Phượng gật đầu :- Ngươi có lý.
135 Lập luận của Tiểu Ngọc khiến cho Bạch Thiếu Huy thêm chắc ý, chàng bóc vỏ sáp bên ngoài, thấy hoàn thuốc màu đen, to bằng đầu ngón tay cái, đưa lên mũi ngửi, nghe mùi nồng nồng, chẳng giống mùi độc dược.
136 Lăng Vân Phượng không đáp ngay câu hỏi, chỉ hỏi lại :- Lúc về đến nơi Tiết thiếu hiệp có cho bà lão câm điếc uống hoàn thuốc đó chăng?Bạch Thiếu Huy gật đầu :- Có!Lăng Vân Phượng mỉm cười :- Bây giờ thì thiếu hiệp tin tôi rồi chứ?Bạch Thiếu Huy gật đầu :- Quả thật cô nương không lừa tại hạ, và tại hạ đến đây mong cô nương cũng thành thật như trước.
137 Lăng Vân Phượng cười lạnh :- Tôi tuy là nữ nhân, song lời nói nặng hơn núi, đã định đưa hai vị vào Quân Sơn, tất phải đủ sức đảm bảo an toàn cho hai vị.
138 Kẻ trước người sau cả hai cùng đi vào, trong đó bóng tôi mù mù, ánh đèn từ ống đồng trong tay Lăng Vân Phượng không rọi xa hơn trượng. Lối đi quanh co uốn khúc, Bạch Thiếu Huy cứ bám sát phía sau, nhìn theo bước chân nàng mà đi, không thấy được gì phía trước mặt.
139 Nhìn theo bóng đôi nam nữ, lão đạo lắc đầu thở dài :- Liễu đầu có con mắt chọn người lắm, nhưng tính tình vẫn bướng bỉnh như ngày nào, chẳng mảy may thay đổi.
140 Tiểu Yến thuật từ lúc mời Tiết thần y đến cùng, bàn luận cuộc hợp tác, Cung chủ có nhờ Tiết thần y chữa trị cho Bạch Thiếu Huy lúc đó bị trọng thương, Cung chủ lại cho Bạch Thiếu Huy uống Bảo Tâm đơn, một loại thuốc quý, nhờ vậy mà chàng thoát khỏi cơn nguy khốn.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Dị Giới, Võng Du
Số chương: 50