81 Bạch Thiếu Huy lại hỏi :- Tại sao cô nương biết là có mai phục ở cơ quan dọc theo đường?Cửu Độc Nương Tử cười nhẹ :- Muốn biết rõ điều đó, cần phải có con mắt nhìn sự kiện chung quanh mình.
82 Hương Hương mở to đôi mắt :- Người đó tốt bụng đấy chứ, hở mẹ?Phu nhân thở dài :- Hương Hương, con nên nhớ điều này. Lời nói với tâm địa con người thường trái ngược nhau, lời nói càng đẹp, tâm địa càng xấu.
83 Bạch Thiếu Huy hỏi :- Còn hy vọng cứu bà ta không?Cửu Độc Nương Tử đưa tay sờ vào má bà ta nghe lạnh, nàng đặt tay trước mũi, hơi thở của bà đã ngưng.
84 Phạm Thù trầm ngâm một chút :- Suy qua nhận xét của cô nương, tại hạ có nghi vấn này. Cửu Độc Nương Tử nhìn hắn :- Nghi vấn như thế nào?Phạm Thù phân tích :- Nếu tiền sảnh bị phá hủy, thì con đường rút lui qua mặt đó, cũng bị phá hủy luôn như vậy những người lưu trứ tại đây bị cô lập với bên ngoài hẳn rồi, họ làm sao sống? Họ đành chết đói giữa lòng núi sâu chăng?Cửu Độc Nương Tử cười nhẹ :- Ta có nghĩ đến điểm đó.
85 Bạch Thiếu Huy thoáng đỏ mặt, lại lắc đầu :- Phạm huynh đang đùa đấy à! Hạng người cỡ này, ai trêu vào là khổ! Tiểu đệ không hề có ý nghĩ làm thân với ả!Phạm Thù chớp chớp mắt :- Bạch huynh không có thiện cảm đối với y thị à?Bạch Thiếu Huy trầm giọng :- Ả là một nhân vật trong số Tứ đại ác nhân hiện nay, thường ngày ả không từ một hành động tàn ác nào mà không làm.
86 Phạm Thù càng kinh dị hơn :- Sau cùng, hai vị thắng?Lão mặt trẻ mỉm cười :- Thắng, là khi nào họ cùng không nói được chiêu giải kia! Nếu họ nói được, chẳng can gì đến bọn ta, chỉ kẻ nào nói chậm là thua kẻ nói trước thôi.
87 Bạch Thiếu Huy tán đồng ngay :- Phạm huynh đề nghị một việc hay vô cùng! Tại hạ không mong gì hơn!Chợt chàng nhớ lại những việc cần làm, đang dự định làm, trầm giọng tiếp :- Chúng ta còn phải tìm Hương Hương! Nếu thọ giáo ngay với nhị vị tiền bối, tại hạ chỉ sợ.
88 Nàng bật cười khanh khách liền theo đó, đoạn tiếp :- Được rồi! Ngu thơ tạm thời cố tin hai hiền đệ thật tâm nhìn nhận như vậy đi, chờ một chứng minh sau này có đúng hay không đúng.
89 Chiều lại Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù đến trạm Phú Thôn, thay vì chạy thẳng đường, Tiểu Bạch rẽ vào con đường nhỏ. Con đường nhỏ dẫn đến một xóm có mấy gian nhà cỏ, dừng lên cạnh một khu rừng tùng.
90 Chiêu thức phát xuất vừa nhanh, vừa độc. Vả lại nhân lúc đối phương chưa phòng bị, Dương Đình Phương giành ưu thế rõ ràng. Bạch Thiếu Huy ngồi lặng trên ghế, để mặc Phạm Thù tranh biện với Dương Đình Phương, chàng không chen một lời nào cả, tuy nhiên chàng vẫn lưu ý đến y, theo dõi từng biến chuyển thần sắc của y.
91 Động tính hiếu kỳ, cả hai theo bậc thang đi xuống. Lòng hanh tối đen, thoạt đầu họ đi rất chậm, bước từng bậc thang một, đợi cho mắt quen với bóng tối rồi mới bước nhanh.
92 Đặt một tay lên ngực, Cửu Độc Nương Tử thở dài, đôi mắt ướt át hướng sang Bạch Thiếu Huy, Phạm Thù, cất giọng ai oán :- Các ngươi đi tìm Hương Hương, sao lại đến chốn này?Nàng lập lại câu nói đó mấy lượt, trong giọng nói, có vẻ trách phiền mà cũng có phần lấy làm lạ.
93 Bị Bạch Thiếu Huy chưởng phong đánh bay phấn thuốc mê hồn, lão đó kinh hãi, vội buông chèo, nhảy xuống dòng sông. Nhưng lão quên rằng có con Tiểu Bạch trên thuyền, lão nhanh nhưng con Tiểu Bạch còn nhanh hơn lão một phần, nó phóng mình theo, ngoạm trúng đùi tả của lão.
94 Bạch Thiếu Huy chưa kịp đáp, một bóng người đã xuất hiện trước cửa, rồi tiếp theo có mấy bóng khác đến nơi. Người đầu tiên cất tiếng hỏi :- Có phải ở trong nhà này chăng?Một người khác đáp :- Phải!Người trước trầm giọng :- Vào trong gọi chúng ra đây!Người sau ứng tiếng :- Vâng!Rồi hắn cao giọng gọi :- Hai vị bằng hữu nào ở trong đó, xin bước ra đây!Nghe qua giọng nói, Bạch Thiếu Huy nhận ra ngay hắn là tên đệ tử Hành Sơn vừa rồi.
95 Bạch Thiếu Huy mỉm cười :- Sự thật là như thế. Chính ngu huynh đã mục kích tận tường!Rồi chàng bắt đầu kể mọi việc từ lúc đến Bạch Nhược phố tìm Trương Quả Lão, gặp Nam Mạc đạo trưởng là Chưởng môn nhân phái Hành Sơn, có cả Ngọc Chân Tử trong phái Vũ Đương cùng Đại Thông thiền sư trong phái Thiếu Lâm, đến lúc cùng nhau đi tìm sư phụ Trương Quả Lão bị hãm hại như thế nào, sau cùng lên Nam Nhạc cung, phát giác ra cả Chưởng môn và Nam Vân đạo trưởng đều là những người giả mạo.
96 Bạch Thiếu Huy sớm biết hai hòa thượng là những cao thủ tại La Hán đường trong Thiếu Lâm tự, võ công cao, tu vi thâm hậu, vừa rồi, nhà sư thứ nhất, trượng bị chàng dùng kiếm đè bởi quá khinh địch chứ chẳng phải tài hèn.
97 Phạm Thù cũng làm ngay một chén như chàng, nhưng hắn vờ nhăn mặt, phun phèo phèo, nói :- Tiểu đệ không quen rượu, uống vào nghe đắng và cay quá, nóng cả lưỡi rồi đây này!Lão già không rõ hắn nói thật hay giả vờ, hơi biến sắc mặt, hấp tấp giải thích :- Rượu của lão phu cất đã lâu, có trên trăm năm rồi đó, tánh rất dịu, người không quen uống, uống cũng chẳng say, hai vị cứ nhâm nhi đi, trong giây phút sẽ có mì.
98 Phạm Thù thầm nghĩ :- "Thế mới được chứ! Chẳng lẽ bao nhiêu ngày theo dõi lại chẳng thu được kết quả nào sao? Ngọc Phiến Lang Quân! Một nam tử có chiếc quạt ngọc! Lần này thì không còn lầm lạc như tại Dương gia trang nữa!"Hắn vờ vẻ thản nhiên buông gọn một tiếng ạ, như để tỏ cho lão già biết hắn chú ý nghe câu chuyện của lão, lão mới thấy hứng, tiếp tục kể.
99 Phạm Thù cười nhẹ :- Phiền Tôn huynh khó nhọc một đêm nhé!Thốt xong câu đó hắn phát giác ra mình đã tỏ lộ chất tư văn quá, không hợp với cái giọng ồ ồ thô tục của con người mà hắn đang giả dạng.
100 Bạch Thiếu Huy kinh hãi quay nhanh mặt nhìn ra ngoài cửa, trông thấy Phạm Thù tiến vào. Hắn vừa đi vừa cười thốt :- Đại ca nói đúng đấy! Tiểu đệ lên nóc nhà đứng một lúc, thấy bốn năm võ sĩ Thần Cơ đường từ xa chạy đến, chúng gặp tiểu đệ cúi đầu chào rồi bỏ đi liền.