1 Sông núi Quế Lâm nhất thiên hạ. Núi sông Dương Sóc nhất Quế Lâm. Đào Tiềm Bành Trạch ngũ chu liễu,Phan Nhạc Hà Dương nhất huyện hoa. Lưỡng xử chẩm như Dương Sóc hảo,Bích liên phong lý trụ nhân gia.
2 Mã Cảnh Chung nhìn nhóm Tiêu Thu Thủy ăn được hơn một nửa, đột nhiên trầm giọng nói:- Tiêu thiếu chủ, Mã mỗ đáng chết, Mã mỗ nếu làm điều gì có lỗi với cậu, đành xin kiếp sau làm trâu làm ngựa, lấy chết đền lại vậy.
3 Uy chấn Dương Sóc Khuất Hàn Sơn, không chỉ là uy chấn Dương Sóc mà còn uy chấn Quảng Tây, thậm chí có thể nói là uy chấn võ lâm. Giang hồ thất đại danh kiếm, ngay cả Tiêu Tây Lâu danh khí kinh người, so với ông ta cũng phải thấp hơn một nửa.
4 Hai mắt Khuất Hàn Sơn bắn ra thần quang, hỏi:- Việc này có thật không?Một đại hán cụt chân, tay cầm gậy sắt ở bên cạnh Khuất Hàn Sơn lại nói:- Không thể tin, chuyện Quyền Lực bang vây công Kiếm lư Tiêu gia tại sao ta không biết? Đương kim võ lâm đồng đạo cũng không biết? Mà hôm qua ta vừa mới rời khỏi Hoán Hoa kiếm phái Quế Lâm, bọn họ cũng không hề biết chút gì, chẳng lẽ chỉ có một mình Tiêu thiếu công tử là biết?Nam tử áo vàng đeo găng tay lại bồi thêm một câu:- Hắn rút cuộc có phải là Tiêu Thu Thủy hay không cũng còn là vấn đề.
5 Từ lúc nhóm Tiêu Thu Thủy đến bên đình, tới khi Thiết Tinh Nguyệt đột ngột ra tay, khiến cho quần hào bất mãn, lại đến khi Tiêu Thu Thủy bước ra vạch trần thân phận Khang Xuất Ngư, Khuất Hàn Sơn ra mặt điều đình, Tứ tuyệt Nhất quân chỉ trích Khang Xuất Ngư, thậm chí đồng loạt ra tay với Liễu, Đồ, Khang, Bành, chỉ còn lại Giang Dịch Hải do dự không dám động thủ, tất cả chỉ diễn ra trong thoáng chốc, khiến người ta không ứng phó kịp.
6 Thiết Tinh Nguyệt đối đầu với Độc cước Bành Cửu. Gậy chống sắt của Bành Cửu được xưng là chín mươi ba cân, cộng thêm sức vung của lão, ít nhất cũng tới ba trăm cân lực đạo!Không ngờ Thiết Tinh Nguyệt lại chẳng hề sợ hãi, vung tay ra bắt lấy!Bành Cửu cười thầm trong lòng, ngoài Cố Quân Sơn vừa rồi gắng chịu một gậy của lão ra, trước nay chưa từng có ai có thể tay không bắt được gậy của lão, tên tiểu tử này mà cũng xứng sao?Trong lúc lão quyết chí một gậy lấy mạng Thiết Tinh Nguyệt thì Thiết Tinh Nguyệt lại thật sự bắt được gậy chống!Bảnh Cửu ngẩn người, thiết Tinh Nguyệt đã đánh tới một quyền!Bành Cửu vội vàng lắc mình, suýt soát tránh được, vung chân, đá thẳng vào ngực thiết Tinh Nguyệt!Thiết Tinh Nguyệt giật mình, bởi vì Bành Cửu cụt chân, làm thế nào xuất cước được?Hóa ra Thiết Tinh Nguyệt bắt chặt lấy gậy chống sắt của lão, Bành Cửu kéo lại không được, nhưng Bành Cửu bước vào giang hồ đã mấy chục năm, ứng biến cực kỳ nhanh, vận lực vọt lên, đá ra một cước rồi thu hồi lại, hạ xuống vững vàng.
7 Tiêu Thu Thủy đã không còn kiếm, vung tay lên đánh ra một phát Tiên nhân chỉ. Tiên nhân chỉ vốn là tuyệt kỹ của Cổ Thâm thiền sư Tung Sơn, trong “Kiếm Khí Trường Giang”, Tiêu Thu Thủy ban đầu đã dùng Tiên nhân chỉ giao chiến với Hổ trảo công của thiếu niên Hung Thủ.
8 Địa đạo đâm sâu xuống, hơn nữa còn càng lúc càng chật hẹp, âm u, đi được sáu bảy chục bước mới có một ngọn đuốc. Do không khí trong địa đạo rất loãng nên ngọn lửa cũng chập chờn yếu ớt.
9 Khuất Hàn Sơn từ từ bước ra khỏi bóng tối, cười nói:- Đỗ huynh, chỉ có hai chuyện: việc của đám tiểu quỷ này huynh phóng tay không quản, giao Mông Giang kiếm phổ cho lão đệ xem thử, đình Nhất Công này sẽ tùy Đỗ huynh qua lại tự nhiên, Khuất mỗ tuyệt không dám ngăn cản chút nào.
10 Người đầu tiên là Thiết Tinh Nguyệt, hắn mãi mãi là người xông lên hàng đầu. Hắn muốn lao ra đầu tiên có lẽ không phải vì muốn đoạt uy phong mà vì muốn gánh vác nguy hiểm càng lớn.
11 Lúc này, trong miệng hố bên trong đình Nhất Công bỗng vang lên tiếng gõ mạnh. . . . Đám người Khuất Hàn Sơn muốn xông ra ngoài nhưng miệng hố đã bị chặn.
12 Chợt nghe một âm thanh cực kỳ trầm hùng, mạnh mẽ, hồn hậu, bá đạo mà lại có lễ nói:- Chư vị dừng tay, có gì từ từ nói. “Chư vị” đều không dừng tay. Lúc này đang đánh đến gấp như lửa cháy, ai mà dám dừng tay trước chứ!Một giọng nữ trung niên vang dội, rõ ràng, có lực vang lên, rõ từng tiếng một:- Có gì thì nói, tại sao lại cứ không động thủ không được?Mấy người này nói tiếng đều mang giọng Quảng Tây rất nặng, nhưng lời là tiếng Quan Thoại võ lâm đúng tiêu chuẩn, hơn nữa còn lễ độ, thẳng thắn, giống như một vị thầy đồ đầy học vấn đang khuyên bảo đám trẻ tuổi nông nổi không được đánh nhau.
13 Hồng Hoa đánh tới một quyền, Đỗ Tuyệt chém lại một đao!Đỗ Tuyệt không tin đám võ sư Quảng Châu này lại được bao nhiêu tài năng. Võ công của Cửu thiên Thập địa, thập cứu nhân ma được võ lâm công nhận là giết người không chớp mắt, chẳng có lý gì mà lại sợ mấy tên nhà quê địa phương.
14 Khang Xuất Ngư hít vào một hơi, kiếm mang tỏa ra ngoài bây giờ tụ hết vào trong thân kiếm, không còn giống như mặt trời chói chang nữa mà tỏa ra màu đỏ vàng, đỏ sậm, mũi kiếm chỉ thẳng vào Lý Hắc.
15 Hồi lâu sau, Quảng Tây ngũ hổ hạ giọng bàn bạc với nhau một lúc rồi Kim đao Hồ Phúc đứng ra, cười cười xấu hổ, nói:- Chuyện này thật sự là hiểu lầm. .
16 Chỉ nghe Dư Bất Tiếu cười cười cợt nhả:- Đồ của Ôn Dịch nhân ma mà hắn cũng dám bắt, chết cũng coi như làm quỷ to gan. Dư Tiếu Bất cười hắc hắc, nói:- Hắn chết rồi, các ngươi ai muốn đi cùng hắn thì tới đây.
17 Đường Bằng!Hán Tứ Hải không ngờ còn nháy mắt với mấy người Tiêu Thu Thủy, khẽ cười hì hì, nói:- Đường trong Đường Phương, Bằng trong bằng hữu. Đường Bằng!Đường gia Đường Bằng!Đường Bằng giỏi kết nhân duyên nhất trong Đường gia!Loáng cái Tiêu Thu Thủy đã hoàn toàn rõ ràng.
18 Bọn họ đi rồi. Đi không không một chút dấu hiệu, cũng giống như lúc đến. Họ phảng phất như vốn không hề tồn tại ở nơi này, cho nên bây giờ đột ngột không thấy họ đâu nữa cũng như là chuyện hiển nhiên.