21 Vút! Vút!Nhìn hai nhân vật vừa xuất hiện, lão Đạo Linh Hóa chưa kịp lên tiếng thì đã nghe những vị chưởng môn nhân kia kêu ầm lên:- Tiểu Kiếm Chưởng Trung Xuyên Bách Bộ Hàn Đại Hiệp!- Nhị vị đến thật kịp lúc! Đa tạ Thôi tiền bối, Bang chủ Cái bang!Hai nhân vật nọ, một ngoài thất tuần, một xấp xỉ bốn mươi, nhân vật cao niên tiếp tục cười hềnh chệch:- Lão Cái ta già rồi, đương nhiên phải đến chậm hơn! Nhưng không sao, nhờ đó lũ đồ tử đồ tôn của lão Thôi này cũng kịp đến đông đủ! Ha.
22 Dù không có lời hẹn trước, cũng không có một điểm hẹn cụ thể nhưng Tiểu Thiên vẫn không tin Đoan Mộc Qúy chỉ mới đó đã chạy xa như thế này!Đã vượt khỏi chân núi ngoài hai mươi dặm, khắp nơi lại toàn là bình nguyên, thi thoảng lại xuất hiện một vài cội cây không lấy gì kín đáo nhưng bóng dáng của Đoan Mộc Qúy cứ như tăm cá bóng chim!Định tâm sẽ không tìm Đoan Mộc Qúy nữa, Tiểu Thiên thả chậm cước bộ.
23 Chạy chỉ được mười trượng, Đoan Mộc Qúy kinh ngạc vì thấy Tiểu Thiên bỗng dừng lại:- Sao không chạy nữa?Tiểu Thiên chợt có thái độ nghiêm trọng:- Trận thế không bị phá giải như tại hạ nghĩ, trái lại, tại hạ đang gặp phải đối thủ thật sự về trận thế kỳ môn!- Ngươi muốn nói.
24 Vượt qua vòng lửa, quả nhiên dày chỉ có ba trượng, tình hình bên ngoài hoàn toàn đúng với nhận định của chàng. Phía có ít lửa là do lão đạo Linh Hóa đích thân trấn giữ! Bên hữu của lão là phía do ả Thiếu Đạo Chủ đảm nhiệm.
25 Quay lại nhìn thấy nụ cười nhiều ẩn ý của Tiểu Thiên, Tiểu My bỗng nhiên tức bực:- Bỗng nhiên họ xuất hiện làm chậm trễ công việc của chúng ta. Các hạ còn cười được sao?Chàng kinh ngạc:- Công việc của chúng ta! Là công việc gì?Tiểu My ngơ ngẩn:- Ủa! Ta chưa nói với các hạ sao?- Nói ư? Nói gì?Tiểu My giẫm chân:- Không lẽ ta chưa nói mục đích của ta là muốn hỏi các hạ về tung tích của một người?Tiểu Thiên cố nhớ lại, sau đó lắc đầu:- Không hề có! Nhưng không hề gì, cô nương muốn hỏi tung tích của ai?Cũng nhớ lại, và Tiểu My vừa ngượng vừa cười khúc khích:- Phải rồi! Đúng là chưa hề nói! Thế mà, hi.
26 Tự bước vào nơi giam giữ, Tiểu Thiên thản nhiên bảo Hà Như Thủy:- Tại hạ cần một thời gian yên tĩnh, nghĩ cách giúp nhân vật kia khôi phục thần trí! Cho hỏi, giờ này là giờ nào?Ngỡ chàng đã chấp thuận kế sách để tự chi trì sinh mạng, Hà Như Thủy tuy vui ra mặt nhưng vẫn vờ lớn tiếng:- Đã qua giờ Dậu, đêm đã xuống từ lâu! Nêu đến sáng mai ngươi không đáp ứng, nha đầu ở phía bên kia sẽ không còn dịp nhìn lại ánh dương quang!Chàng cười lạt:- Tại hạ biết rồi! Hãy bẩm báo với lệnh sư, đến sáng sẽ có câu trả lời!Đợi bọn Hà Như Thủy lui đi, Tiểu Thiên vờ ngồi im nhắm mắt! Nhưng thật ra, chàng đang dõi theo từng chuyển biến trong nội thể!Thời gian thong thả trôi, vạn vật hoàn toàn im ắng như đã bị bóng đêm khuất phục!Tiểu Thiên bỗng cựa mình và mở mắt ra.
27 - Chúng ta đi đâu, Thiên ca?Cả hai đều mỏi mệt sau gần nửa ngày chạy mãi theo hướng bắc. Tiểu Thiên chợt chỉ vào một cốc khẩu vừa nhìn thấy:- Chúng ta cứ tạm nghỉ đêm ở đó! Chờ đến sáng sẽ quyết định sau!Chưa kịp chạy vào cốc khẩu, Tiểu My phải bàng hoàng khi nghe có người gọi đích xác tên nàng:- Lại đây nào, Tiểu My! Ngươi phải giải thích cho bổn đạo chủ biết nguyên nhân khiến ngươi cố tình tiềm phục ở bổn đạo mười năm dài!Phát hiện lão đạo Linh Hóa chỉ có một mình, Tiểu Thiên vội quát:- Chạy đi, Tiểu My! Tại hạ sẽ ngăn lão!Tiểu My sực tỉnh, hốt hoảng chạy vào cốc khẩu, mang theo lão Cuồng!Lão đạo Linh Hóa lập tức lao người đến, quyết ngăn cản Tiểu My:- Ngươi dám trái lệnh bổn đạo chủ sao, Tiểu My?Vút!Tiểu Thiên lao chếch vào lão đạo Linh Hoá:- Nào chỉ là trái lịnh? Xem đây!Bĩu môi khinh khỉnh khi phát giác chưởng của Tiểu Thiên hầu như vô lực, lão đạo ung dung lao tiếp:- Ngươi còn bao nhiêu chân lực hử, tiểu tử!Nào ngờ, lão đã lầm Nhu Chưởng với chưởng vô lực.
28 - Ai?Thêm nghi ngờ, Tiểu My vươn tay định lôi chân Tiểu Thiên kéo lại. Nhưng đó cũng là lúc Tiểu Thiên cố tình chuồi về phía trước thật nhanh. Thay vì cũng chuồi theo chàng với một cảm giác thật mơ hồ về mối bất an, Tiểu My dừng lại và nghe ngóng! Nàng nghe có tiếng Tiểu Thiên gào lên lồng lộng:- Đừng! Lão đừng hại.
29 Khi nhận thức trở lại với Tiểu Thiên, chàng thầm mãn nguyện với điều đang diễn ra trong nội thể của chàng!Do không thể không tự phế bỏ chân lực chàng đã vận dụng một câu kinh văn trong công phu Nhu Chưởng và nhờ đó chàng đã tự làm cho toàn bộ chân lực thất tán vào các kinh mạch như trước kia ở Nhược Thủy Thất, nước Nhược Thủy đã từ từ thấm nhập vào từng thớ thịt của chàng!Buộc phải dùng biện pháp này, tuy biết kể từ nay chàng sẽ không còn vận dụng được nữa công phu Cửu Trùng và Kiếm pháp Phi Lạc Lưu Thủy Hành Vân, nhưng chẳng thà chỉ còn lại mỗi một công phu Nhu Chưởng còn hơn là bị lão ác đạo phát giác chàng vẫn còn võ công!Đang nghĩ như vậy, một thanh âm giễu cợt chợt lọt vào tai chàng:- Ngươi còn mỉm cười được ư?Một lần nữa chàng lại thầm mãn nguyện.
30 Trong khi đó, ở dưới đáy vực, Tiểu Thiên chợt mỉm cười:- Tiểu My! Đa tạ muội kịp phát kình giúp bọn ta hạ thân an toàn!Vừa mới hoàn hồn vì không ngờ vẫn còn sống, Hồ Liễu Liễu cong cớn đôi môi:- Tiểu My! Còn không mau quỳ xuống chờ ta xử trị!Tiểu My cũng kinh ngạc khi nhìn thấy ả Thiếu Đạo Chủ:- Là ngươi? Thiên ca đưa cả ả đi theo làm gì? Sao không giết ả để trừ hậu họa?Hồ Liễu Liễu lập tức lướt đến:- Muốn giết ta ư? Hay chính ta phải giết một tiện nhân là ngươi? Đỡ!Vù.
31 Địa hình nơi này Tiểu Thiên hoàn toàn chưa biết đến. Sáu năm trước, do chỉ còn là đứa bé và bị lâm vào tình cảnh lão đạo Linh Hóa đuổi nã, chàng đã chui bừa vào một nghách đá.
32 Phụ thân chàng nhìn chàng:- Đó là toàn bộ phần hạ của tuyệt học Càn Khôn. Không có phần hạ này, tìm được hai phần còn lại cũng vô ích. Bây giờ hài tử có thể gọi bọn họ đến được rồi.
33 Càng theo chân A Xuân, những nghi ngờ của Thẩm Định Thiên về bọn A Xuân cũng tan dần. A Xuân do thông thuộc địa hình nên cứ một mạch đưa chàng và Tiểu My vào bí đạo.
34 Tiểu My lên tiếng:- Liễu tỷ!Thẩm Đỉnh Thiên vừa tiếp tục đưa nàng đi vừa bảo:- Chúng cố tình tạo nghi kỵ giữa chúng ta và Liễu Liễu. Tên khi nãy đã vô tình nói hớ hai điều.
35 May là có Thẩm Định Thiên đưa đi, Như Thủy đã bủn rủn tứ chi từ khi nghe Thẩm Định Thiên bất ngờ nói rõ ra sự đoán biết của chàng. Như Thủy cảm thấy mụ mỵ thần trí, không còn biết là đang được bào huynh đưa đi đâu, đưa đến để gặp ai hay để làm gì.