1 Thục Sơn Thành là một danh sơn của Trung Hoa. Ba mươi sáu ngọn núi liên tiếp nhau, khí thế rất hùng vĩ, cây cối mọc um tùm. . . Mùa đông vừa qua, mùa xuân lại tới, ba mươi sáu ngọn núi Thanh Thành vẫn còn nhiều ngọn tích đầy tuyết, gió núi vẫn lạnh lùng như mùa đông vậy.
2 Lúc ấy, mặt trời đã u ám, gió lạnh càng buốt xương, mặt trời chưa lặn mà trên mặt đất đã tối om như ban đêm vậy. Trên đường cái quan đi ra ngoài quan ải phủ đầy tuyết, vì tiết trời quá lạnh lùng nên không thấy một bóng người qua lại nào cả.
3 Không biết phải qua bao lâu, Độc Cô Ngọc hóa danh thành Đỗ Ngọc mới từ từ lai tỉnh. Tiếng chim hót líu lo khiến chàng phải mở mắt ra nhìn chàng thấy mặt trời đã mọc lên cao vội đứng dậy nhưng thấy khắp mình mẩy đau như bị búa bổ.
4 Tay trái chỉ, tay phải chộp, một điểm vào Kiên tứ huyệt, một nhằm yếu mạch ở cổ tay chộp tới. Có lẽ vừa rồi bị ngã rất đau đớn nên lúc này đại hán ấy chỉ muốn ra tay một cái là bắt được Độc Cô Ngọc ngay để vãn hồi chút sĩ diện.
5 Độc Cô Ngọc cắm đầu ù té chạy. Đi được nửa tiếng đồng hồ dưới trời rét mướt như thế mà mồ hôi của chàng đã toát ra như tắm. Vết thương ở trong bụng và ngực đau nhức luôn luôn.
6 Độc Cô Ngọc rùng mình, mặt đỏ bừng, ngập ngừng hỏi lại :- Sao. . . cô nương lại biết được?Thiếu nữ áo đen đáp :- Chính thiếu hiệp đã đích miệng nói cho tôi hay.
7 Bên ngoài có giọng nói rất trong trẻo vọng vào rằng :- Tỳ nữ Tỷ Vân cầu kiến. Thiếu nữ áo đen hơi rùng mình, rồi trầm giọng quát bảo :- Ngươi đợi chờ ở ngoài xa năm trượng.
8 Xe vẫn chạy như bay, thân xe đảo đi đảo lại không ngớt. Độc Cô Ngọc ngồi ở trong xe bị lắc đi lắc lại một lát đã cảm thấy buồn ngủ rồi chàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
9 Độc Cô Ngọc mới vỡ lẽ liền buộc miệng hỏi :- Thế ra ông cụ già nua cầm cương ngựa đó lại là. . . Nàng nọ cười khì một tiếng, đỡ lời :- Phải! Ông ta là một cao nhân tuyệt thế! Ít khi ra tay đấu với người.
10 Tư Đồ Sương nhẹ nhàng ở phía sau tấm màn gấm bước ra. Lúc này nàng đã thay một chiếc áo dài màu trắng, mỏng như cánh việc sầu nên trông thấy rõ cả áo lót đại hồng ở bên trong.
11 Tư Đồ Sương nói tiếp :- Chính vì lẽ ấy mà tôi mới nói trên thiên hạ này chỉ có một mình thiếu hiệp là người có lòng độc đáo nhất. Lại ngẩn người ra giây lát, Độc Cô Ngọc gượng cười nói tiếp :- Lời nói này của cô nương quả thực khiến tại hạ không sao hiểu nổi?- Có lẽ lần này thiếu hiệp không hiểu thực.
12 Thấy ông già nói như thế, Độc Cô Ngọc cảm thấy rất khó xử, nghĩ bụng :“Việc này có liên quan đến mối thù sâu như biển cả của mình, nói ra cho người ngoài hay sao được? Nhưng mình nhất định không nói thì thể nào đối phương cũng hiểu lầm.
13 Ông già xua tay không cho Tư Đồ Sương nói mà quay lại vừa cười vừa nói với Độc Cô Ngọc tiếp :- Đến giờ lão vẫn chưa biết tên họ của ngươi là chi?- Tiểu bối họ Đỗ tên Ngọc.
14 Lúc ấy mặt trời đã mọc, một chiếc xe ngựa xông pha qua làn sương mù rong chạy ở trên một con đường cong queo, khúc khuỷu ở chỗ sau lưng núi Động Cung.
15 Đi được một thời gian khá lâu, Độc Cô Ngọc nhìn xuống bên dưới, thấy bên dưới núi có một cánh đồng bằng rất lớn rộng. Chàng rất phân thân, quên hết mệt nhọc và đau nhức, liền ngừng chân lại ngắm nhìn.
16 Một chiếc xe ngựa chạy thật nhanh ở trên đường cái quan lớn rộng. Người đánh xe chính là ông già họ Trà. Bốn người hộ pháp đi trước dẫn đường, còn người ngồi trên xe chính là Tư Đồ Sương, động chủ của Mân Tây bát động.
17 Thềm đá xanh ở trước đại sảnh có hai ông già áo xanh đã đứng nghiêm nghênh đón. Tư Đồ Sương bước chân vào trong đại sảnh, chỉ liếc nhìn một cái đã trông thấy hết sự bố trí của đại sảnh ấy thế nào rồi.
18 Tuyết Sơn nhị lão nói xong cùng múa chưởng nhằm mặt Tư Đồ Sương tấn công luôn, hai luồng kình phong như vũ bão từ hai bên nhằm Tư Đồ Sương lấn áp tới.
19 Ông già họ Trà nghe thấy Chân Chân nói như vậy giật mình đến thót một cái vội hỏi lại :- Được ai cứu thế?Mặt đỏ bừng, Chân Chân đáp :- Tôi chưa trông thấy rõ người đó là ai?Ông già họ Trà trợn ngược đôi lông mày trắng lên, chưa kịp nói thì Tư Đồ Sương đã cười khẩy xen lời hỏi :- Nam hoang lục hung tiếng tăm lừng lẫy như thế mà bị người khác cướp mất người ở cạnh mình đi, rút cục vẫn không biết người đó là ai? Lời nói này chỉ có thể lừa dối đứa trẻ lên ba được thôi.
20 Ở phía Đông tỉnh Phúc Kiến, giáp ngay bờ biển, nơi đó có cái suối chảy thẳng ra biển. Dân chúng ở hai bên bờ suối đều sống bằng nghề đánh cá. Ngày nào cũng vậy, cứ đến khi mặt trời lặn là có rất nhiều thuyền buồm ở ngoài khơi về, lần lượt ghé vào trong bờ, những người đánh cá vì thu hoạch được nhiều nên cả nam lẫn nữ đều hỉ hả lên bờ, trở về nhà thật là vui vẻ vô cùng.