61 Sau vụ ở Đái Vân sơn trang quả thực thiên hạ võ lâm đã được yên tĩnh một thời gian, nhưng thời gian đó không dài lắm, chỉ ngót một năm mà thôi. Thiếu Lâm với Võ Đang hai phái tuy cho rất nhiều người đi khắp tam sơn ngũ nhạc, tứ hải bát hoang để tìm kiếm nhân chứng, ngờ đâu Tư Đồ Sương lại ở trên hồ Động Đình, đang gây nên một trận đấu kinh thiên động địa.
62 Đột nhiên có một tiếng cười rất lạnh lùng rót vào tai các người, tiếp theo đó có tiếng cười nói rằng :- Những quân vô sĩ, có lẽ các ngươi chưa bị dìm xuống dưới sông Hoàng Hà thì chư biết chết là gì?Tiếng nói ấy vừa dứt thì Trung Điền tứ lang cảm thấy cổ tay phải nặng như nghìn cân đè xuống, xương đau nhức như bị gảy, tiếp theo đó có một kình lực rất mạnh lấn át tới, khi đến gần, kình lực ấy lại biến thành một sức hút rất mạnh nên bốn môn khí giới của chúng đều bị rời khỏi tay bay đi mất.
63 Một đại hán trung niên mặt trắng không để râu, mặc áo dài từ bên ngoài chạy vào vái chào Gia Cát Ngọc và thưa rằng :- Thưa bẩm Lão trại chủ. . . Người đó mới thưa được một câu, bỗng thấy hai quái nhân mắt xanh liền ngẩn người ra hoảng sợ đến không sao nói tiếp được.
64 Ngày hôm đó rất đẹp trời, trên không có một đám mây lửng nào cả, nhưng trên hồ Động Đình lại bị không khí chiến tranh bao trùm. Mặt trăng lưỡi liềm vừa lên, trên mặt hồ bỗng có một chiếc thuyền nhỏ dạo quanh.
65 Mười hai cái bóng người vừa va đụng nhau ở trên không thì bọn Lục hung đã rú kêu thảm khốc, rơi xuống như diều bị đứt dây. Và cũng như sao sa, rơi cả xuống dưới nước kêu lõm bỏm mấy tiếng, và chỉ thấy mặt nước nổi bong bóng lên thôi, chứ không thấy anh em chúng nhô đầu lên nữa.
66 Phía Đông Nam về đằng xa bỗng có tiếng rú kêu thực dài như long ngâm như hạc hót lên vút lên tận trời không, phá tan bầu không khí trầm tịch. Không hiểu người nào lại có công lực cao đến như thế?Mọi người đang thắc mắc thì bỗng thấy anh em Song sát hớn hở tươi cười, tinh thần phấn chấn, ra tay càng nhanh, càng mạnh hơn trước.
67 Tĩnh Nhân cương quyết gật đầu đáp :- Xin Trại chủ cứ yên tâm, thể nào tiểu bối cũng tới bái kiến. Nói tới đó chàng quay lại bảo Song sát rằng :- Tuy bọn ma đầu đã đi khỏi nhưng chúng vẫn chưa cam tâm đâu, Vật Tà và Vật Ác phải ở lại thêm ít bữa nghe lời sai bảo của Lão trại chủ, nếu hai mươi tám trại này có gì suy suyển thì hai người phải chịu hết trách nhiệm đấy.
68 Lúc ấy trời mới tảng sáng, sương mù còn chưa tan. Phi Quỳnh với Tư Đồ Sương đi men theo con sông Mịch La nhanh như điện chớp, quần áo bay phất phới trước gió, người nhẹ nhàng như đi ở trên mây.
69 Trong lúc bốn ông già giở toàn lực ra tấn công hiệp thứ một trăm thì nàng áo đen đã hiểu rõ tâm ý của chúng liền cười nũng nịu và nói :- Tài ba của lũ chuột các ngươi chỉ có thế thôi, thật là các ngươi đã uổng công phí sức một cách vô ích vậy.
70 Tĩnh Nhân rùng mình đến thót một cái, thâu ngay chưởng lại. Bóng người xinh đẹp kia đã nhảy xuống chỗ giữa hai người. Tĩnh Nhân với nàng áo đen đều ngẩn người ra, mặt lộ vẻ ngạc nhiên vô cùng.
71 Lúc ấy mặt trời mới nhô lên ở bên phía Đông, trái đất vẫn chưa sáng tỏ hết nên vạn vật vẫn còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, bốn bề vẫn yên lặng như tờ. Đột nhiên có tiếng chuông thanh thót phá tan bầu không khí tịch mịch vọng đi xa mãi mãi chưa dứt.
72 Một cái bóng trắng mảnh khảnh xinh đẹp nhẹ nhàng và nhanh như một mũi tên phi lên trên núi Võ Đang. Bóng trắng ấy không đi đường núi mà đi đường rừng, trên những ngọn cây như đường lớn rộng mà lướt đi rất nhanh, chỉ thoáng cái đã lên tới chỗ chưa đầy trăm thước bỗng dừng chân lại ở trên một ngọn cây.
73 Độc Cô Ngọc gật đầu đáp :- Không dám! Tuy đã có môn hạ của Võ Đang với Thiếu Lâm đêm khuya tấn công lén Đái Vân sơn trang thực nhưng người hành hung sự thực lại không phải là đệ tử của Võ Đang với Thiếu Lâm.
74 Chân lực không đủ, thế kiếm đầu không ăn thua gì, chân nhân có thể buông tay được rồi chứ?Không ai ngờ Độc Cô Ngọc lại lên tiếng nói như thế và cũng không thấy chàng có thủ đoạn gì thì đã thấy Vô Vi chân nhân kêu hự một tiếng rồi buông thỏng kiếm xuống và vội rút lui ngay.
75 Độc Cô Ngọc rất ung dung, từ từ tiến tới gần kiếm trận Tam thập lục Thiên Cương của Võ Đang. Mỗi một bước tiến của chàng là ba mươi sáu đạo sĩ bầy trận lại cảm thấy nặng nề thêm.
76 Độc Cô Ngọc nghe nói giật mình đến thót một cái, vội hỏi lại :- Thiền sư, việc này liên can đến huyết hải thâm thù của tiểu bối. . . Đại Trí thiền sư nghiêm nét mặt lại đỡ lời :- Phải, thí chủ, bần tăng cũng biết việc này quan trọng lắm, nhưng thí chủ chắc cũng biết bần tăng là người ở trong cửa Phật, không bao giờ nói dối ai hết?Độc Cô Ngọc nhìn vị kỳ nhân mặt lộ vẻ hối lỗi và nói tiếp :- Tiểu bối vô ý xúc phạm như vậy, xin thiền sư lượng thứ cho.
77 Hình như ông già áo xám đứng bên phải không để ý đến thái độ của văn sĩ áo trắng hơi khác lạ, chỉ mỉm cười rất đắc chí, nói tiếp :- Anh em thuộc hạ không những biết lúc ấy Trang chủ mê man và còn biết tại sao lúc ấy Trang chủ mê man nữa.
78 Tư Đồ Sương bỗng đứng dậy, mặt vẫn lờ đờ, từ từ đáp :- Phải đấy Quỳnh tỷ! Bây giờ tiểu muội đã tỉnh ngộ lời nói của Đại Trí thiền sư rồi. Quả thực đó là kiếp số của trời xanh đã định, không sao thoát khỏi được.
79 Lê Hạo nói những lời trên xong lại hỏi ý kiến năm tên nọ rằng :- Các người nghĩ sao?Tứ Lang với Văn Tuấn nghe thấy Lê Hạo hỏi như vậy mới vỡ lẽ ngay, biết lão ma đầu trông thấy mỹ sắc đã không sao cầm lòng được liền nổi lòng dâm, định hãm hiếp đối phương đã rồi mới giao cho chúng xử trí sau.
80 Xem như vậy trên núi này có khá nhiều người ở chứ không riêng gì một hai gia đình. Độc Cô Ngọc đi theo Diệm Cầm lên được vài chục trượng thì đã thấy trước mặt có mười mấy căn nhà lá, lập gần nhau trông không khác gì một cái làng nho nhỏ.