41 Sau cửa ngầm có một cảnh tượng thảm tuyệt trần gian, khiến ai trông thấy cũng không thể cầm lòng được. Trong đó là một thạch thất nho nhỏ, bề dài chừng hai trượng, nhưng trên mặt đất có mười mấy cái xác nằm ngổn ngang, đều là những đại hán mặc võ trang màu đen, người nào cũng bị đánh vỡ sọ, óc và máu tươi tung tóe khắp mặt đất, trông không khác gì cái lò sát sinh.
42 Lúc ấy đã là hoàng hôn, mặt trời đang lặn, màn đen đang từ từ phủ xuống, trên lầu Nhạc Dương đã bắt đầu thắp đèn rồi, tiếng đờn tiếng sáo rất vui tai theo gió đưa đi tứ phía.
43 Tám người vừa xuất hiện trên lầu Diệm Dương đó là những người như sau :Hai ông già da nhăn tóc bạc đều mặc áo dài. Ba vị đạo sĩ trông rất thanh kỳ, lưng cắm phất trần, đều là người trung niên, ăn mặc đạo bào màu xanh.
44 Vũ Nội nhị quân với các cao thủ của các môn phái thấy thế đều cả kinh thất sắc, chưa kịp khuyên bảo Độc Cô Ngọc không nên ra tay như thế thì đã có tiếng kêu bùng, chưởng của Độc Cô Ngọc đã đánh trúng vào giữa lưng Lê Hạo.
45 Lúc ấy trời vừa tang tảng sáng, trên đại lộ ở cạnh hồ Động Đình đang có ba con người cưỡi ngựa phóng đi như bay. Ban con ngựa cao lớn vạm vỡ, một đen hai trắng.
46 Tiểu Ngọc gật đầu đáp :- Tiểu muội biết rồi, Thành tỷ cũng nên cẩn thận thì hơn. Độc Cô Ngọc cau mày lại, nhìn khu rừng rậm ở chỗ cách xa chừng nửa dặm và hỏi :- Sao Thành cô nương lại biết Thương Sơn tứ hạo thế nào cũng đợi chờ chúng ta ở trong khu rừng kia?Song Thành mỉm cười đáp :- Những nơi rừng rậm vắng người lui tới chính là chỗ rất tốt của bọn gian nhân hoạt động.
47 Đột nhiên Kiều Huyền cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp :- Hai con nhãi kia, anh em lão phu vừa nói gì, chắc đã lọt vào tai của hai người rồi, vậy hai ngươi mau sửa soạn đi.
48 Phạm Tĩnh sơn ở về phía Đông Bắc tỉnh Quý Châu. Dãy núi này dài hàng trăm dặm, nhưng núi Phạm Tĩnh ở nơi chính giữa là ngọn cao nhất. Trên dãy núi Phạm Tĩnh có rất nhiều khu rừng già và cũng có những cây thảo mộc kỳ lạ hiếm thấy ở Trung nguyên.
49 Bọn Độc Cô Ngọc ba người với cao thủ các đại môn phái thấy thế đều cả kinh thất sắc, vội ngưng tay ngay. - Tướng công. . . Song Thành với Tiểu Ngọc đồng thanh gọi một tiếng như vậy, quên cả mình đang bị thương, vội nhảy xổ lại chỗ gần Độc Cô Ngọc.
50 Thuyền tới hòn đảo nọ rồi, hai người cùng nhảy lên bờ ngay. Tư Đồ Sương đi trước, vừa lên tới nơi đã nghe thấy khúc Nghênh Tân vừa gẩy tới câu chót. Tư Đồ Sương đang gật đầu khen ngợi đã nghe thấy có giọng rất ngọt và êm dịu nói vọng ra rằng :- Khách quý đã tới, hai ngươi có mau ra đón khách đi không?Tư Đồ Sương với ông già họ Trà đều ngạc nhiên, nhưng ông già đã nhe răng ra cười và nói :- Lợi hại thực! Con nhãi, ngày hôm nay ngươi đã gặp phải kình địch rồi.
51 Phi Quỳnh nhìn Tư Đồ Sương vừa cười vừa nói :- Người ta kết giao với nhau không gì quý bằng hiểu biết nhau, huống hồ gì hai ta đã thân nhau như chị em ruột thịt.
52 Núi Nga Mi là một ngọn núi khét tiếng là nhiều cảnh đẹp. Trước kia cũng thường có du khách với thập phương đến lễ bái, nhưng từ khi các đại môn phái mất vật báu trấn sơn đến giờ, phái Nga Mi liền phong tỏa ngọn núi, một mặt phái cao thủ đi các nơi điều tra, một mặt thì bố trí lại những mai phục ở trên núi, giới bị rất nghiêm ngặt, có thể nói chim cũng khó mà bay qua nổi.
53 Tư Đồ Sương vừa cười vừa nói tiếp :- Có việc gì đã có tiểu muội phục vụ, để tiểu muội cho mấy cái mồm già kia một cái tát trước nhé?Nàng vừa nói vừa phi thân lại chỗ trước mặt của Đại Bi thiền sư đứng ở phía bên trái.
54 Trên đường núi quanh co khúc khuỷu của dãy núi Nga Mi đang có hai cô nương trông như hai tiên nữ nhẹ nhàng đi xuống. Hai người đó là Phi Quỳnh với Tư Đồ Sương, chỉ trong nháy mắt đã xuống tới sơn môn.
55 Bùng một tiếng, cây cổ thụ ở phía đằng trước đã bị nàng đánh gãy làm đôi. - Quỳnh tỷ có tin chuyện này là thật không?Nàng trợn mắt kêu lên như vậy. Phi Quỳnh nghiêm nét mặt, chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên giơ tay ra vặn đứt sợi dây thừng, buông xác Trí Quảng xuống.
56 Hai nàng nghe nói giật mình đến thót một cái, vội quay người lại nhìn, thấy chỗ cách xa mấy chục trượng đang có bốn hòa thượng, hai đạo sĩ đang đi rất nhanh tới.
57 Chỉ trong nháy mắt lại qua được vài ngày. Hôm đó trên con đường đi Đái Vân sơn trang bỗng có hai thiếu nữ tuyệt sắc đang ở đằng xa đi tới. Tất nhiên hai người đó là Đổng Phi Quỳnh với Tư Đồ Sương rồi.
58 Phi Quỳnh ngẫm nghĩ giây lát bỗng lên tiếng hỏi :- Trang chủ, mấy người của Thiếu Lâm với Võ Đang đêm khuya đến quý trang là những ai thế?Ngẩn người ra giây lát, Hiểu Lam mới đỡ lời :- Vì.
59 Mặt trời bắt đầu mọc. Hai cánh cửa sắt thực lớn của Đái Vân sơn trang đã từ từ mở rộng. Tuyết Sơn nhị lão đem theo tám đại hán mặc võ trang màu đen, tay cầm đoản đao lần lượt ra đi.
60 Tuệ Thanh đại sư nghe nói mặt liền biến sắc, chăm chú nhìn vào Hiểu Lam và đỡ lời :- A di đà Phật! Thiện tai, thiện tai! Người đã chết nhập thổ là yên, Trang chủ hà tất phải nhẫn tâm như thế?Hiểu Lam lại hổ thẹn với lương tâm một hồi, nhưng vẫn gượng đáp :- Không phải Hiểu Lam tôi nhẫn tâm, nhưng chỉ xin hỏi rằng đại sư cùng các vị chưa đích mắt trông thấy dấu vết của chưởng ấy, nếu không đào mộ lên khám nghiệm xác như thế thì làm sao mà biết được thực hư như thế nào?Tuệ Thanh đại sư giật mình đến thót một cái, yên lặng không dám nói tiếp.