21 Hai đại hán đi khỏi, trong miếu lại tối om như mực luôn. Độc Cô Ngọc khẽ thở dài rồi từ từ ngã lưng xuống. Chàng hối hận và nghĩ bụng :“Ta đang có trách nhiệm nặng nề ở trong người, đã bị chậm trễ khá nhiều ngày giờ rồi, Tư Đồ Sương cũng dặn ta phải chịu nhịn.
22 Độc Cô Ngọc nghe nói ngẩn người ra, vừa bực mình vừa lo âu, mãi không nói được nửa lời. Một ông già thứ hai khẽ thở dài xen lời nói :- Xin tướng công đừng có trách cứ, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ.
23 Tư Đồ Sương vừa cười vừa đỡ lời :- Thiếu hiệp không yên hay là không nỡ xa họ. Độc Cô Ngọc vội đáp :- Xin cô nương chớ nên nói bông đùa như thế. Lòng cương quyết của tại hạ như thế nào người khác thì không thể nào biết được.
24 Độc Cô Ngọc ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp :- Cô nương nói như vậy, tại hạ cũng nhận xét việc này rất huyền bí, khó hiểu. Không biết người núp trong bóng tôi đó là ai? Tại sao Long Phan lệnh chủ có dịp giết chết tôi mà lại không chịu giết?Tư Đồ Sương vội đỡ lời :- Tôi còn nhớ tướng công đã nói, lúc này Long Phan lệnh chủ không muốn giết tướng công vội vì y nhận thấy có thắng tướng công chả vẻ vang gì.
25 Ngẫm nghĩ giây lát, Tư Đồ Sương trỏ mấy cái xác chết nằm ở trước những ngôi mộ rồi hỏi :- Mấy người xấu số này là những ai, ngươi có thể nói cho bổn cô nương biết được không?Long Phan lệnh chủ núp ở trong bụi cây cười khẩy đáp :- Lão phu tưởng ngươi là người rộng kiến thức, không ngờ lại tầm thường đến như thế! Nói thật cho ngươi biết, mấy xác này là của Trung Điền lục nghĩa, xưa nay vẫn tự phụ là người trong giới hiệp nghĩa đấy.
26 Ông già họ Trà cười ha hả nói tiếp :- Lũ thỏ kia! Nếu các người chịu đựng nổi khói lửa hung như thế này thì cứ việc núp ở trong hang, chả cần phải ra làm gì?Ông ta vừa nói xong, có tiếng chưởng phong lại nổi lên liên tiếp kêu vù vù hoài.
27 Một lát sau, Tư Đồ Sương mới lên tiếng nói :- Muộn lắm rồi, chúng ta phải lên đường ngay mới được, vì từ đây đến Phúc Đỉnh còn xa lắm. Nói xong nàng định đi thì Độc Cô Ngọc đã lên tiếng kêu gọi :- Cô nương.
28 Đột nhiên có một tiếng sáo rất kỳ lạ và rất đinh tai vọng tới. Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái vội mở mắt ra nhìn kỹ lại và chàng càng ngạc nhiên hơn.
29 Thấy đêm nay đằng nào cũng không thể nào thoát chết được, Độc Cô Ngọc đánh liều trợn ngược đôi mày lên đáp :- Nào bây giờ hai vị liên tay tấn công nốt thế thứ ba đi.
30 Độc Cô Ngọc nghe nói tỏ vẻ tiếc rẻ đáp :- Tiền bối có lòng tốt như vậy, tiểu bối xin tâm lãnh. Văn sĩ hơi ngạc nhiên hỏi tiếp :- Sao, ngươi không bằng lòng ư?Độc Cô Ngọc đáp :- Tiền bối là một vị kỳ nhân của thiên hạ, được làm môn hạ của tiền bối thì còn gì hân hạnh bằng.
31 Trời mới tảng sáng, trong Mê Hồn cốc đã có ba người bước ra. Đó là Độc Cô Ngọc với hai quái nhân áo bào xám. Hai quái nhân dẫn Độc Cô Ngọc đi tới chỗ vách núi đen như mực và có những tảng đá mọc lởm chởm trông như rừng đá vậy.
32 Tiều phu nọ lại hỏi tiếp :- Bạn có nghe thấy mỗ hỏi gì không?Như người nằm mơ mới thức tỉnh, chàng vội cười gượng đáp :- Tại hạ chỉ quen biết Trà tiền bối thôi, nhưng được cụ ấy rất thương mến nên đã truyền thụ cho tuyệt học.
33 Độc Cô Ngọc vừa vào tới trong căn phòng đó, đã thấy Đơn Phi nằm gục xuống đất chết. Một lá cờ nhỏ xuyên qua sau lưng ra đằng trước ngực. Cờ ấy chính là Long Phan lệnh.
34 Trong nhà lá lại tối om, giơ tay ra không trông thấy năm ngón. Độc Cô Ngọc đứng ở sau cửa lẳng lặng đợi chờ. Chỉ nghe thấy ngoài nhà có tiếng gió thổi ào ào, đằng xa thỉnh thoảng lại có vài tiếng chó sủa vọng tới, ngoài ra không còn một tiếng gì khác hết.
35 Mặt trời mọc, mặt trời lặn, mặt trời lặn, mặt trời mọc. . . Một buổi sáng nọ, trời mới tang tảng sáng, mặt trời còn chưa chịu ló dạng. Tiết trời đầu xuân ở miền Nam quý hồ không bao giờ giá lạnh như ở miền Bắc.
36 Trên con đường núi cong queo ở bên phía Tây núi Động Cung đang có một thiếu niên áo trắng mặt mày rầu rĩ và đi như bay xuống dưới chân núi. Người đó chính là Độc Cô Ngọc.
37 Ông già họ Trà ngạc nhiên hỏi :- Chuyện gì mà nhãi con lại hấp tấp như thế?Vừa rồi Độc Cô Ngọc nghe thấy Tư Đồ Sương nói nàng với ông già chưa về tới Mân Tây, trong lòng vừa lo âu vừa oán trách.
38 Một buổi trưa nọ Độc Cô Ngọc đã đi tới chỗ còn cách trăm dặm nữa là đã tới Võ Di rồi. Trong hai ngày một đêm vừa qua, nửa quãng đường đầu bình yên vô sự nhưng đến nửa quãng đường sau thì gặp phải một việc khiến Độc Cô Ngọc phải ngừng chân lại.
39 Thanh Hư lạnh lùng đáp :- Anh em bần đạo có ý muốn ấy thực. . . Độc Cô Ngọc trợn ngược đôi lông mày kiếm lên đang định xen lời nói thì văn sĩ đã xua tay, không để cho chàng nói, rồi vừa cười vừa hỏi hai đạo sĩ tiếp :- Đạo trưởng nhanh nhẩu lắm, rất đáng kính đáng phục.
40 Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái, không sao nhịn được bỗng thất thanh kêu ồ một tiếng. Hiểu Lam ngẩn người ra vội hỏi :- Đỗ huynh làm sao thế, chả lẽ.