81 Yên vân ngựa chạy như tên,Lung linh sương khói đến bên chân đồi. Trên lưng tráng sĩ ai ngồi,Hùm beo xuống núi vẫn đầy uy nghi. ***Đinh Xuân Thu sát hại Huyền Thống, Huyền Nạn nhị tăng, là đại cừu của phái Thiếu Lâm.
82 Yên vân ngựa chạy như tên,Lung linh sương khói đến bên chân đồi. Trên lưng tráng sĩ ai ngồi,Hùm beo xuống núi vẫn đầy uy nghi. ***Du Thản Chi lo cho an nguy của A Tử, chỉ chăm chăm sao sớm giết được Huyền Từ để làm tròn lời Đinh Xuân Thu sai bảo bèn dõng dạc nói:-Tỉ võ giao đấu, mạnh sống yếu chết, nói quái gì đến đuối lý hay không đuối lý, mau mau ra tay đi thôi.
83 Thầy trò chiêng trống khua vang,Gặp bùa sinh tử cũng hàng mà thôi. Bao năm che lấp chuyện đời,Mây tan trăng tỏ biết người biết ta. ***Mộ Dung Phục bắt được trường kiếm Đặng Bách Xuyên ném cho, lên tinh thần, lập tức sử dụng kiếm pháp gia truyền của họ Mộ Dung, chiêu chiêu liên miên bất tuyệt, chẳng khác gì nước chảy mây trôi, chỉ trong phút chốc một màn kiếm quang đã bao quanh toàn thân.
84 Thầy trò chiêng trống khua vang,Gặp bùa sinh tử cũng hàng mà thôi. Bao năm che lấp chuyện đời,Mây tan trăng tỏ biết người biết ta. ***Từ trong đám đông một phụ nữ trung niên mặc trường bào xanh nhạt chạy ra, trên má trái phải mỗi bên có ba vết cào, chính là Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương trong Tứ Đại Ác Nhân.
85 Dẫu ôm mộng xưng vương xưng đế,Nuôi hận thù vay trả trả vay. Một khi nhắm mắt xuôi tay,Sang hèn âu cũng đã hay kiếp người. ***Cả bọn Cái Bang hùng hùng hổ hổ kéo đến chùa Thiếu Lâm những tưởng phen này nhờ vào tài nghệ "thâm bất khả trắc" của bang chủ mà đoạt được chức minh chủ, Cái Bang sẽ đứng trên phái Thiếu Lâm trở thành lãnh tụ võ lâm Trung Nguyên.
86 Dẫu ôm mộng xưng vương xưng đế,Nuôi hận thù vay trả trả vay. Một khi nhắm mắt xuôi tay,Sang hèn âu cũng đã hay kiếp người. ***Mộ Dung Bác lại tiếp:-Ngươi đem Đại Yên hoàng đế thế hệ phổ cho Tiêu lão hiệp xem qua.
87 Mong sao thành được lương duyên,Kết thân hai nước giữ yên cõi bờ. Tưởng đâu phận gái cống Hồ,Thân trai giờ cũng trông nhờ đục trong. ***Đoàn Dự hôn mê không biết bao lâu mới từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra vật đầu tiên chàng thấy là một cái đình màn bằng vải rồi phát giác mình đang nằm trên giường giữa đống chăn mền.
88 Mong sao thành được lương duyên,Kết thân hai nước giữ yên cõi bờ. Tưởng đâu phận gái cống Hồ,Thân trai giờ cũng trông nhờ đục trong. ***Triết La Tinh nói:-Sư đệ, ta trở về Thiên Trúc, hôm nay chia tay rồi cách xa nghìn trùng, không biết bao giờ mới có dịp gặp lại.
89 Đáy khô má tựa lòng thêm ấm,Lá mục môi kề dạ ngát hương. ***Ba Thiên Thạch và Chu Đan Thần cả bọn liền đến chào Mộc Uyển Thanh rồi dẫn cô ta đến bái kiến Tiêu Phong, Hư Trúc.
90 Đáy khô má tựa lòng thêm ấm,Lá mục môi kề dạ ngát hương. ***Mộ Dung Phục cười nhạt:-Ngươi đáng lẽ sớm nhận ra hay bây giờ mới nhận ra thì cũng đâu có trễ.
91 Chàng đòi kết tóc se tơ,Ba câu thiếp hỏi đáp cho vừa lòng. ** * S áng sớm hôm sau, Ba Thiên Thạch, Chu Đan Thần hai người tỉnh giấc không thấy Đoàn Dự đâu, chạy đến phòng Vương Ngữ Yên gọi mấy tiếng không nghe trả lời, thấy cửa chỉ khép hờ, gõ thử mấy cái rồi đẩy cửa bước vào, trong phòng nào thấy một ai.
92 Chàng đòi kết tóc se tơ,Ba câu thiếp hỏi đáp cho vừa lòng. ** * C ung nữ nọ mỉm cười:- Đa tạ tiên sinh. Bao Bất Đồng nói:- Bọn ta đường sá xa xôi, bôn ba đến gặp công chúa, trên đường đi, có kẻ táng thân nơi gió cát sa mạc, có kẻ bỏ mình nơi miệng cọp hàm sư, có người bị thủ hạ của vương tử Thổ Phồn giết chết, đến được Linh Châu, mười phần chỉ còn một hai.
93 Chạnh nhớ hương xưa hoa hé nụ, Thầm thương chốn cũ nét vờn tranh. * * * C ả bọn Đoàn Dự ngựa không dừng vó nhưng từ Linh Châu đi Cao Châu, Tần Châu qua phương đông về Hán Trung, ngang qua Quảng Nguyên, Kiếm Các rồi tới Thục Bắc đường đi nào chỉ một ngày.
94 Chạnh nhớ hương xưa hoa hé nụ, Thầm thương chốn cũ nét vờn tranh. * * * N gười đàn bà quát lên:- Thôi đừng nói nữa. Bà lão đáp: - Vâng!Người đàn bà thở dài một tiếng, nhắc lại:- Y.
95 Một thân lưu lạc dãi dầu,Nào đâu địa ngục nào đâu thiên đường. Đâu là ngọc lộ cành dương,Đâu là nước mắt mang mang bể sầu. ** * T iếng nói đó ít ra cũng phải ngoài mươi trượng nhưng truyền vào tai Mộ Dung Phục và Vương phu nhân tưởng chỉ cách chưa đầy một thước.
96 Một thân lưu lạc dãi dầu,Nào đâu địa ngục nào đâu thiên đường. Đâu là ngọc lộ cành dương,Đâu là nước mắt mang mang bể sầu. ** * T hực ra Mộ Dung Phục bực tức chẳng phải vì Bao Bất Đồng nói năng vô lễ, mà là vì ghét y nói huỵch toẹt ra những gì mình mưu tính trong lòng.
97 Giàu sang phú quí mà chi, Xem như dép cũ bỏ đi cho rồi. Cuộc đời mây nổi ai ơi, Đến như sống chết đã coi ra gì. * * * Trong hoàng cung Đại Lý, Đoàn Chính Minh truyền ngôi cho cháu là Đoàn Dự, dặn dò phải biết ái dân, nạp gián, lại nhắn nhủ việc nước không được bừa bãi làm càn, dấy động binh đao.
98 Giàu sang phú quí mà chi, Xem như dép cũ bỏ đi cho rồi. Cuộc đời mây nổi ai ơi, Đến như sống chết đã coi ra gì. * * * Tiêu Phong hỏi lại: - Thế có nghĩa là bệ hạ định khai chiến với Nam triều ư? Hồng Cơ đáp: - Không phải là ta muốn gây sự với Nam triều mà là bọn Nam man muốn cùng ta so tài cao thấp.
99 Tống Liêu thoát khỏi một trường can qua. Nhân, tình, nghĩa vẹn cả ba, Thân kia dẫu thác danh đà lưu phương. * * * Về đến vương phủ, Gia Luật Hồng Cơ không cho Tiêu Phong gặp mà chỉ hạ lệnh cho Ngự Doanh Đô Chỉ Huy Sứ đem ông giam lại.
100 Tống Liêu thoát khỏi một trường can qua. Nhân, tình, nghĩa vẹn cả ba, Thân kia dẫu thác danh đà lưu phương. * * * Tiêu Phong đáp: - Tổ tiên người Khất Đan chúng ta thời đó cũng khổ chẳng khác gì người Hung Nô.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Võng Du, Xuyên Không
Số chương: 50