21 Lão ta nghe Tam Tặc mắng sợ quá bèn im bặt bước đi không dám nói thêm câu nào. Cùng nhau hàn huyên có một lúc mà bọn họ đã đặt chân tới Ngũ Bá Cương hồi nào không hay.
22 Tam Đại Tặc trông thấy thần y cô nương đứng trên mặt nước bọn chúng vô cùng kinh hãi. Sau lưng nàng thì huênh hoang mở miệng ra là muốn báo thù giờ nàng ở ngay trước mặt chân tên nào tên nấy lại run lên bần bật.
23 Lúc này cốc Thủy Phong đang đón bình minh, những tia nắng nhẹ đầu tiên bắt đầu chiếu xuống mặt hồ làm cho làn nước lóng lánh như chứa đựng hàng trăm viên ngọc quý bên dưới.
24 Nhuận Nhi tự nhiên cảm thấy tiếc nuối“Ông ta đi rồi thì ai hiểu được huynh ấy nói gì chứ”Nhị Tặc vỗ vai tiểu cô nương“Không hiểu được cũng đâu có sao.
25 Mạc Vô Phong nằm mê man trên giường của thần y cô nương đã gần một ngày trời bây giờ mới có dấu hiệu hồi tỉnh. Mùi thuốc nàng sắc xông lên tận mũi hắn lại thêm tiếng cầm buồn man mác cứ văng vẳng bên tai giúp hắn lấy lại dần nhận thức.
26 Cả người nàng run lẩy bẩy vì lạnh, nàng cố nhìn khắp nơi xem đây là đâu vì hiện giờ nàng biết rất rõ mình còn sống, nếu đã chết thì nàng chẳng thấy lạnh cóng như vậy.
27 Tô thúc thấy vậy cũng chỉ khẽ lắc đầu rồi quay vào trong nhà nghỉ ngơi. Nhưng Tô thẩm thì khác, đối với bà ta ân đức của nàng là rất lớn, nếu không có nàng Tô thẩm có khi đã mất đứa con này rồi vì vậy mà Tô thẩm mới đặt tên con của mình là Tô Ân vốn mong nó sẽ nhớ mãi ơn cứu mạng của ân nhân.
28 Lắng nghe đại sư nói xong nàng ngập ngừng hỏi“Đại sư nghĩ ta. . đã thay đổi sao”Phương Chứng đại sư dừng xoay tràng hạt trên tay, chắp hai tay lại nói“Lão nạp chỉ giúp thí chủ giải thích được bấy nhiêu thắc mắc, thí chủ sau này sẽ trở thành người như thế nào đều do thí chủ quyết định”Đông Phương Bạch từ biệt Phương Chứng đại sư và lên đường tới Ngũ Bá Cương tìm sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ.
29 Mải suy nghĩ những điều ấy tới khi ngoảnh mặt nhìn lên nàng đã không thấy lão ta nữa. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với lão già bí ẩn cũng giúp nàng hiểu ra rất nhiều điều về quan hệ giữa chính phái và tà phái hơn thế nữa còn nhắc nhở nàng, cao thủ trong giang hồ thật sự có rất nhiều.
30 Dứt lời Lão Đại, Lão Nhị cùng Lão Tam cùng nhau xông lên riêng Lão Tứ vẫn muốn khuyên can mọi người nhưng đành chịu thua, cuối cùng Lão Tứ đành lên cùng ba đại ca.
31 Lão Tứ vẫn không muốn tin những lời Đông Phương Bạch nói, hắn hỏi nàng“Cô nương chỉ nhìn qua vết thương của đại ca đã nhận biết được tên độc dược ắt hẳn cô nương biết rất rõ về loại độc này.
32 Chỉ đứng ngắm nhìn khung cảnh trong cốc có một lúc nàng di chuyển tới nơi ở của Bình Nhất Chỉ ngay. Mong là vẫn kịp cứu người của Vạn Thú Sơn Trang.
33 Mạc Vô Phong cũng phải dừng tiếng tiêu đột ngột khi chuyện ấy xảy ra. Hắn nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng một ai cả. Bất chợt thần y cô nương từ Sơn Phù Độc khinh công qua mặt hồ trở về nhà gỗ lục trúc, bấy giờ hắn mới biết từ nãy tới giờ nàng ở khu đất nổi giữa mặt hồ đó.
34 Nghĩ đi nghĩ lại nàng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân khiến những người dân thôn Lưu Đức trở nên như vậy. Cuối cùng nàng đành rằng“Nếu không thể tìm ra nguồn gốc loại độc thì đành phải dùng loại thuốc trị bách độc cứu họ”Thần y cô nương bắt đầu cảm thấy khó khăn, thứ mà nàng nghĩ đến nàng hiểu nó khó thế nào.
35 Tam Tặc đẩy mấy cô kỹ nữ ra, hắn bước hẳn lên bàn cho cao bằng Hoa ma xong lấy tay chỉ thẳng mặt bà ta nói“Mấy ngày hôm nay bà ăn của bọn ta bao nhiêu bạc rồi mà vẫn muốn thêm hả.
36 Rời thành Lạc Dương bọn họ lập tức tới Thủy Phong cốc bái kiến thần y cô nương. Theo lời Nhuận Nhi thuật lại Tam Đại Tặc có hơi ngỡ ngàng với yêu cầu của thần y cô nương một chút nhưng bọn họ cũng chẳng dám chối từ ân nhân.
37 Sau trận chiến giữa hai đệ tử Côn Luân và Tam Đại Tặc, đệ nhất kỹ viện thành Lạc Dương hiện giờ đang được tu sửa lại cho chỉn chu.
38 Trông thấy người của Nhật Nguyệt thần giáo, những người dưới bến đò đều có phản ứng. Tư A Thần nói“Thế lực ma giáo rất đông chúng ta không nên dây vào.
39 Diệp Đường Yên nhận nhiệm vụ của mẫu thân xong rời ra ngoài. Vừa mới bước ra cánh tay cô ấy bị ai đó kéo lại, theo bản năng cô ta lập tức tấn công kẻ đang giữ tay mình thì tiếng Đường Chân vang lên“Là muội…là muội đây sư tỷ”Diệp Đường Yên nghe giọng Đường Chân mới sực nhớ ra một chuyện.
40 Đường Yên lại thầm nghĩ“Con người này có ân thì phải trả cho bằng được. Đặt ân nhân lên đầu không mảy may suy nghĩ tới lợi hại phát sinh”Những đệ tử Không Động phái kia đi tìm phòng trọ đã trở về, Đường Yên dặn dò“Công tử Tây Vực này sẽ đi cùng chúng ta.