1 Cuồng phong, gió đang gào rít, cát vàng mù mịt đầy trời. Gió cát vẫn không thổi vào được tấm lều da trâu to lớn, Thiết Dực đang ngồi dưới ánh đèn bão lù mù, lau lau cây thương sắt của mình.
2 Chim ưng đang bay vờn quanh, bay vờn quanh dưới bầu trời xanh biếc, đang chờ ăn cái xác sắp chết của chàng. Chàng vẫn còn chưa chết. Chàng cũng muốn ăn con chim ưng này.
3 Tiểu Phương nói:- Đúng!Vệ Ưng Bằng nói:- Bốc đại công tử vung tay ngàn vàng, xem tiền bạc như đát cát, nếu không phải là vì thường có loại bổng lộc này, thì làm gì có vàng nhiều như thế để y vung tay rộng rãi?- Đúng, nhưng có một điểm không đúng lắm.
4 Nhưng trận đánh bạc này vẫn còn chưa dứt, Tiểu Phương chắc chắn còn phải đánh tiếp nữa, bởi vì đối thủ của chàng tuyệt không chịu buông tha cho chàng.
5 Tiểu Phương nói:- Ta không suy nghĩ gì cả. Vệ Ưng Bằng hỏi:- Tóm lại ngươi đáp ứng hay không?- Không đáp ứng. Tiểu Phương trả lời trực tiếp ngắn gọn, vô cùng ngắn gọn.
6 Cảm giác đầu tiên của Tiểu Phương là "không tin", chàng tuyệt không tin Ba Oa sẽ bán đứng chàng. Không may đây là sự thật, sự thật thì luôn đáng sợ, tàn khốc hơn cả trong ác mộng.
7 Ban Sát Ba Ná trầm tư, rất lâu sau, mới chậm rãi nói:- Ta là người Tạng, người Tạng rất là mê tín, bọn ta rất tin, người không có tội, thì tuyệt sẽ không bị giết oan.
8 Bốc Ưng vẫn còn chưa chết, Tiểu Phương cũng chưa đi. Đội ngũ lại bắt đầu lên đường, cuối cùng sắp đến "thánh địa" La Tát cách Đại Cát Linh hai trăm năm mươi dặm.
9 Tay nải đã giở ra, trong tay nải chỉ có mười ba chiếc thiết khí lấp lánh ánh sáng mờ tối. Hình dạng của mỗi cái trông rất là kỳ dị, có cái trông giống như vòng ren, có cái giống như đốt xương.
10 Chưởng của Ban Sát Ba Ná không có chiêu thức đẹp mắt, cũng không có sự biến hóa phức tạp, chỉ có tốc độ. Tốc độ kinh người, nhanh đến mức khiến người khác không kịp suy nghĩ, nhanh đáng sợ.
11 Chàng đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó với bất cứ nguy cơ nào. Chàng không phát động trước, vì người này xem ra không phải là một con người nguy hiểm, chàng chỉ nói:- Ta chính là Tiểu Phương, ta đã đến rồi đây!Người này vẫn không quay đầu lại, rất lâu sau mới từ từ đưa bàn tay phải lên, chỉ vào chiếc bàn đối diện nhẹ nhàng nói một chữ:- Ngồi!Giọng nói của y rõ ràng rất yếu ớt, tay của y quấn vải trắng, thoảng thoảng có vết máu ngấm ra.
12 Tiểu Phương vẫn không nói gì quay người treo tấm chăn nỉ vào chỗ cũ, rồi tiếp tục đi tới trước theo người đó. Hai người tiếp tục đi tới trước làm như không có chuyện gì xảy ra cả.
13 Ba Oa nhìn chăm chú Tiểu Phương. - Chàng giết muội cũng được, không giết cũng được, muội không ép buộc gì cả. Ba Oa nói tiếp:- Nhưng có một chuyện muội nhất định phải nhắc cho chàng biết.
14 Tại chuyện này vốn là chuyện mà một nữ nhân để ý nhất, trừ phi nàng đã sẵn sàng tiếp nhận nam nhân đó. Dương Quang không để ý đến, có phải nàng đã sẵn sàng tiếp nhận chàng?Nhưng sau ba ngày, Tiểu Phương lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này, hơn nữa còn muốn nàng đáp ứng:- Muội tuyệt không được hỏi ta muốn đi đâu, càng không được âm thầm theo dõi ta, nếu không thì ta có lẽ sẽ giết muội đó!Yêu cầu này quá bất cận nhân tình, lời nói quyết đoán, ngay bản thân chàng cũng cho rằng Dương Quang sẽ tức giận.
15 Lúc này Chu Vân đã thay đổi ngữ điệu:- Không phải!Chu Vân dường như không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của Tiểu Phương:- Nhưng các hạ trước nhất có thể nhìn vào bàn tay của chính mình.
16 Dương Quang nói:- Ta không muốn. Nàng lại cười cười:- Nhưng ta chỉ biết, nếu ngươi giết hắn, thì sẽ có một người khác chết theo. Ban Sát Ba Ná không thể không hỏi:- Ai? Kẻ khác đó là ai?- Là Ba Oa.
17 (thiếu 1 trang). . . không phải là bảo, thì làm thế nào mà độc không giết được?- Chính vì trong giang hồ nói các hạ độc không giết được, vì vậy ta mới muốn thử các hạ.
18 - Lúc ấy lửa đã tắt, ta đến để xử lý nơi đây. Hai tay Dương Quang bỗng nhiên phát run lên liên tục. Trải qua một hồi lâu nàng mới lên tiếng hỏi:- Ngươi tìm thấy được gì không?A Tô cũng im lặng thật lâu, đợi đến khi hết xúc động mới trả lời:- Khi ta đến đây mọi thứ không còn gì cả.
19 Đúng ngay lúc đó, từ một hướng khác lại có một bóng người bay ra. Sau khi rơi xuống đất cái "bịch", đầu bóng đen cũng ngoẻo sang một bên, im lặng không nói gì.
20 Trong đầu Tiểu Phương và Dương Quang đều nghĩ, Hoa Bất La nhất định phải là một người có thân hình cao to, vạm vỡ và nghiêm trang. Nhưng họ đã lầm. Hoa Bất La là một người thấp bé.