61 Thiên ý tàn khốc như đao. Hồng thủy hung mãnh như thú. Dưới thiên uy lẫm liệt, mặc cho Nhiếp Phong có kêu rách cả họng thì vẫn không ngăn được trời cao, không ngăn được Bộ Kinh Vân cùng hết thảy những thứ sắp phát sinh.
62 Hồng thủy có thể cuốn trôi mọi thứ, nhưng đôi tay của Bộ Kinh Vân vẫn giương thẳng sừng sững bên trong dòng nước dữ. Ngay lúc ông từ kia vừa rời đi, kỳ tích bỗng xảy ra.
63 Nhiếp Phong rốt cuộc không thể tìm thấy Bộ Kinh Vân!Hắn tựa như hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian vậy!Đây đã là ngày thứ ba hồng thủy đi qua. Tại một thị trấn lớn mười dặm ngoài Nhạc Dương thônXương Bình trấn…Mấy ngày qua cả vùng Nhạc Sơn đã bị hồng thủy phá hủy toàn bộ, trở thành một vùng nước trắng mênh mông, vì Xương Bình trấn này ở vị trí cao hơn Nhạc Dương thôn, bốn phía đều là núi, nhờ thiên nhiên che chở bảo vệ nên may mắn thoát khỏi đại họa.
64 Hùng Bá ra lệnh như thế vì những năm gần đây, Bộ Kinh Vân trong chốn giang hồ đã có danh tiếng không nhỏ. Đã là người giang hồ thì chẳng mấy ai là chưa nghe qua cái danh hiệu đáng sợ “Bất khốc tử thần”.
65 Mồ hôi từng giọt từng giọt từ trên thái dương hắn chảy xuống. Thiếu niên đang vội vàng chạy đi, dáng vẻ rất vất vả, nhưng thấy bước chân y lại chừng như không biết đường về nhà.
66 Y vẫn không dời bàn chân đang dẫm lên tay Tiểu Định, ông lão kia vẫn quỳ dưới đất kêu “Liễu lão gia” xin tha thứ, thiếu niên đột nhiên biến sắc nói:“Hắc, ngươi dám bẻ cong thiên lý như vậy, nhân mệnh trong trời đất, chẳng lẽ những người này đều không có mẹ sao? Đừng quên, ngươi cũng là từ mẹ ngươi sinh ra!”Liễu Kiên ngẫm nghĩ, cười nói:“Đúng vậy! Thiếu chút nữa ta cũng quên bà ta rồi! Năm ngoái ta đã buổi bà ta ra đường, không biết bây giờ đã chết đói ở xó xỉnh nào rồi nữa.
67 Nếu như nàng còn chưa chết, thì đến giờ có lẽ cũng hơn một ngàn một trăm tuổi. Nàng vốn không khác gì một người con gái dịu dàng hiền thục, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất.
68 Hai người không thân không thích, lưu lạc đầu đường xó chợ, không chia ai anh ai em, có điều tính cách A Hắc trầm mặc, còn A Thiết so ra mạnh mẽ hơn nên trước giờ hắn vẫn lấy thân phận đại ca lo lắng cho A Hắc.
69 Vẻ đẹp của nàng không giống một người sống mà tựa như yêu mị, một con xà yêu màu trắng tu luyện ngàn năm. Khói trắng tràn ngập khắp nơi, đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần của nàng vẫn đang nhắm lại, chứng tỏ nàng còn đang tập trung tinh thần, giống như một tuyệt thế cao thủ đang khổ luyện võ công, lại giống như một yêu quái đang tu luyện…Tu luyện?Bỗng dưng nàng buông thong hai bàn tay đang chắp trước ngực xuống, không luyện nữa, u uẩn nói:“Một ngày mà tưởng như ngàn năm, sao mà buồn quá, ta chẳng thể nào tu luyện tiếp được nữa.
70 Thần Châu có tới bảy nơi gọi là Tây Hồ nhưng chỉ có Tây Hồ Hàng Châu là nổi tiếng nhất. Hàng Châu Tây Hồ, một mảnh núi xanh nước tĩnh, tự như một mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng, khiến cho người ta say đắm không thôi.
71 Đêm khuya thanh vắng, chẳng biết vì sao Tiểu Tình lại đợi huynh đệ A Thiết và Từ má ngủ say xong, liền lặng lẽ lẻn ra ngoài. Trời đất mịt mờ, đôi mắt trong veo của nàng bình tĩnh nhìn vào một tán cây rậm rạp, đột nhiên nói:“Người có ở đó không?” Sao bỗng dưng nàng lại nói chuyện với lá cây, nàng có phải bị khùng rồi chăng?Trong tán cây không ngờ lại có người đáp:“Không ngờ chỉ mới chưa tới nửa tháng mà ngươi đã nổi danh xinh đẹp ở Tây Hồ rồi.
72 “A Thiết đại ca, huynh lại đùa rồi…”A Thiết vốn tính thẳng thắn, không hề che giấu nói:“Muội coi huynh là nói đùa cũng được, nhưng huynh biết muội vẫn luôn nhìn trộm đệ ấy.
73 Chuyện lạ này chính là A Thiết vốn rất theo khuôn phép bỗng nhiên lại thích ra ngoài ban đêm. Từ má không khỏi ngạc nhiên hỏi hắn:“A Thiết, sao khuya vậy còn ra ngoài làm gì? Sáng mai còn phải lên núi hái thuốc cơ mà.
74 Nàng không phải thiếu nữ áo trắng kia ư? Vậy thì nàng rốt cuộc là ai?Tiểu Tình không dám ngẩng mặt nhìn ba mẹ con A Thiết, nói tiếp:“Thật không may, việc thiếu nữ áo trắng kia phản bội đã bị hai người đồng đạo của nàng vô tình đi qua nghe thấy.
75 “Tiện nhân, mau buông ra!” Đại Thần quan lần đầu trong đời bị khống chế, nổi giận quát lớn. Tiểu Tình làm như không hề nghe thấy, vẫn sống chết giữ chặt hai tay Đại Thần quan.
76 Nam nhân nọ không quay lại, chỉ nói:“Chỉ có điều dường như tiến cảnh của cô ấy lại ngoài dự liệu của chúng ta, có lẽ cô ấy đã không thua kém gì chúng ta nữa.
77 Cổ miếu đã hơn hai trăm tuổi. Vì vậy, dù là trong hay ngoài thì trông nó cũng rất cũ kỹ, gạch ngói đã nát vụn. Hơn nữa, cổ miếu này còn được xây dựng ở nơi thâm sơn dã đỉnh (1), đường đi quanh co khúc khuỷu, vắng vẻ vô cùng.
78 Liếc thấy Đại Thần quan, vẻ mặt của Thần Tướng tựa hồ không thay đổi gì, thân hình to lớn vẫn tiến về phía trước. Lúc Thần Tướng đi ngang qua tới ngay cửa miếu, đột nhiên Đại Thần quan mở miệng nói:"Thần Tướng, có muốn biết người nào đã làm mắt trái ta bị mù không?"Ồ! Thì ra hắn có quen biết với Thần Tướng.
79 Từ xưa tới nay, Thần Châu có rất nhiều truyền thuyết ngụ ý sâu xa, làm xúc động vô số người. Bên trong những truyền thuyết đó, luôn có những nhân vật chính làm người ta khó quên được.
80 "A!" - A Thiết rất kinh ngạc:"Thì ra. . . thật sự có Tiểu Thanh sao? Nàng ấy là thị tỳ Bạch Tố Trinh à?""Không sai! Hơn nữa, Bạch Tố Trinh không chỉ đối xử với tiểu Thanh như em gái của mình mà còn âm thầm truyền một phần pháp môn Di Thiên Thần quyết và Diệt Thế Ma Thân cho nàng ấy.
Thể loại: Xuyên Không, Võng Du, Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Số chương: 50