41 Đó là một truyền thuyết đẫm nước mắt. Truyện kể rằng trên đương xuống âm phủ, qua cầu Nại Hà có một cái đình gọi là Mạnh Bà Đình. Truyền rằng, Mạnh Bà Đình do một bà lão diện mạo âm trầm là Mạnh Bà chưởng quản.
42 Vì sao trong chân khí Bộ Kinh Vân lại tràn đầy một nỗi đau thương như thế? Hùng Bá không hỏi Bộ Kinh Vân, lão vờ như không có chuyện gì, tiếp tục truyền thụ võ công.
43 Bộ Kinh Vân sao lại không hiểu nguyên do Bất Hư đại sư phải khổ tâm như thế. Hắn cũng hiểu ông làm vậy là vì mình, chỉ có điều Bộ Kinh Vân kiên quyết không chấp nhận, hắn tuyệt đối không thể để mình quên hết cừu hận như vậy!Ngay tại khoảnh khắc Mạnh Bà trà sắp đổ vào miệng, Bộ Kinh Vân trong lúc cấp bách đột nhiên lấy chưởng thay kiếm, sử ra một chiêu Bi Thống Mạc Danh học trộm từ hắc y thúc thúc!Trong khoảnh khắc, vô số chưởng ảnh ngang dọc đan thành một tấm lưới dày, ngăn hết toàn bộ Mạnh Bà trà, nước bị cản lại, bắn hết cả lên vách tường trắng phía sau!Vách tường trắng không tỳ vết giờ bị nước trà bắn lên loang lổ, nước trà thẫm màu từ trên vách ròng ròng chảy xuống, tựa như một chuỗi lệ bi thương…Bất Hư không ngờ đứa trẻ này võ công lại khác thường như vậy, nhưng điều làm ông giật mình hơn nữa chính là một chiêu mà Kinh Vân vừa xuất, ông kinh ngạc hỏi: “Bi thống mạc danh? Ngươi…ngươi đã gặp y?”Bộ Kinh Vân im lặng gật đầu.
44 “Sư phụ, giang hồ rốt cuộc là như thế nào vậy?”“Thần Nhi à, giang hồ đầy vàng son cám dỗ, khiến người ta sa vào đó, đến khi thịt nát xương tan mà vẫn chẳng hay.
45 Những lời này vốn là lời thật tâm, chỉ có điều người Đoạn Lãng tâm phục khẩu phục thực sự là Nhiếp Phong, nó liếc nhìn tiểu tử tóc dài vẫn luôn trầm mặc kia, thầm nghĩ: “Nhiếp Phong tính ra có lẽ cũng không lớn hơn mình mấy tuổi nhưng khinh công không thua kém cha.
46 “Nước qua đầu gối Phật, Lửa cháy động Lăng Vân. ”Những chữ này quả thực ẩn chưa nhiều ý nghĩa, mắt thấy không ổn, trên thực tế lại cực kỳ không ổn. Nhiếp Phong bình tĩnh nhìn sơn động kề đầu gối Nhạc Sơn Đại Phật, hỏi Đoạn Lãng: “Đây chính là động Lăng Vân à?”Đoạn Lãng gật đầu đáp: “Đúng vậy! Mực nước sông ở đây khi lên khi xuống không ngừng, truyền thuyết nói rằng nếu có lúc nước sông dâng lên quá đầu gối Phật thì khi đó động Lăng Vân sẽ bị lửa thiêu, lại còn có thể có chuyện lạ phát sinh.
47 Tử, Tù song nô mười năm trước vốn là hai trong Thập đại kiếm khách thời trước – Song Long Kiếm Bích!Hai người cũng là cao thủ dùng kiếm, làm vô số chuyện ác, sau bại dưới tay Hùng Bá.
48 Vì sao ư? Bộ Kinh Vân chưa trả lời mà bất ngờ ném thanh kiếm bay đi, Nhiếp Phong thấy khác thường, vội vàng xoay người, vừa thấy một thân hình khôi vĩ cầm song kiếm đang bay tới đâm mình, gặp phải thanh kiếm Bộ Kinh Vân ngăn lại, kẻ kia buộc phải đưa song kiếm lên đỡ, “Đang” một tiếng, kiếm thế dừng lại, thân hình đã nhanh chóng hạ xuống, quả nhiên là nhất đẳng cao thủ!Người tới không ai xa lạ, chính là người hầu của Bộ Kinh Vân – Tử Nô.
49 Hắn hiểu rõ thiên cơ. Hắn tính được hết thiên cơ. Hắn tinh thông Chu Dịch, Hoàng Cực Kinh Thế Thư, tử vi đẩu số, tử bình mệnh lý, lục nhâm thần sổ…Nhưng giờ chính hắn phải trốn chui trốn lủi trong cái miếu đổ này, chống đỡ không nổi nữa ngã lăn ra đất, song vẫn cố gắng lăn tới trước thần án.
50 Hợp lý nhất là Nhiếp Nhân Vương không dùng đao lâm trận mà giao cho con trai bảo quản. Tử Tù song nô nóng lòng đoạt Tuyết Ẩm nên tấn công Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân hiện thân ngăn cản hai người làm ẩu, không ngờ Nhiếp Phong hiểu nhầm là hắn đến cứu giúp.
51 Bóng đêm từ từ khóa kín cửa sổ. Sau song cửa, Bộ Kinh Vân như bức tượng đá lặng lẽ ngồi, hắn tựa như vĩnh viễn ngồi đó nhìn bầu trời, như người chờ đợi ông trời rẽ mây cho trăng rọi vậy.
52 Ngàn năm trôi qua, con người vẫn cứ thích ở viết trên “trang giấy” những điều họ muốn nói. Vì thế, “Giấy” sắm vai một người đứng xem không bao giờ lên tiếng, chỉ lẳng lặng mà nhìn.
53 Thu qua đông tới, đêm lạnh như cắt thịt da. Thiên Hạ Hội ở trên đỉnh Thiên Sơn, cái lạnh của đêm càng đáng sợ hơn những vùng lân cận nhiều. Có lẽ, ngay cả băng tuyết cũng chịu không nổi mà phải rơi xuống.
54 Vô Song Thành không phải là một thành trì. Vô Song Thành là một bang hội, một đại bang. Vô Song Thành cũng không phải vô song, vì trong giang hồ còn một đại bang Thiên Hạ Hội!Thiên Hạ Hội tuy mới nổi lên chưa phải lâu lắm, nhưng Tổng đàn được đặt trên Thiên Sơn thuộc tây bắc Thần Châu, là nơi cực kỳ hiểm yếu, phân đàn rải khắp Trung Nguyên cũng đến ba trăm cái có lẻ, có thể nói là cực thịnh lúc bấy giờ, tuyệt không để cho Vô Song Thành độc hưởng ngọn gió lành.
55 Nhiếp Phong lại nói tiếp: “Chỉ có điều, mặc dù Độc Cô thiếu hiệp trong chớp mắt có thể xuất đến bảy cước, nhưng xét đến cùng vẫn là bởi vì Tâm của y động trước!” Độc Cô Nhất Phương nghe xong kinh ngạc đến ngây ngốc, trong mắt Hùng Bá cũng lộ ra vẻ khen ngợi.
56 Cuối cùng tuyết cũng rơi. Hơn nữa còn là tuyết lớn. Chỉ trong một đêm, Thiên Hạ Hội bỗng nhiên thành một dải tuyết trắng phau phau. Tuyết trắng khiến Thiên Hạ Hội giống như một bá giả trong lạnh ngoài lạnh, lãnh huyết băng tâm, tuyệt đối khôi để cho thế nhân mạo phạm.
57 DuyênMị huyễn, khó dò!Ghi tâm khắc cốt!Duyên là gì mà sao ưa đùa giỡn thương sinh, khiến người không muốn gặp thì cứ quấn lấy không chịu buông ta, kẻ muốn thấy thì lại bắt sinh ly tử biệt.
58 Nhiếp Phong và Đoạn Lãng muốn tìm người khắc bia mộ cho hai vị phụ thân trước, nên chưa thể lên động Lăng Vân lúc này được, đành phải tìm nơi ngủ trọ một đêm.
59 Không biết từ bao giờ, người ta thích lấy con đường mỗi người lựa chọn để đi thành hai loại chính – chính đạo, ma đạo. Những người này thường tự xưng là võ lâm chính đạo, bọn họ thích nhất là được người ta ca tụng công đức, nên kiên quyết phân rõ giới tuyến với ma đạo, thề diệt trừ hết ma chướng mới thỏa.
60 Âm thanh vừa vang lên, đã thấy Lưu Thúy “Á” lên một tiếng ngã lăn ra đất, máu tươi từ trên khuỷu tay chảy ra như suối, vẻ đau đớn ngập tràn trên gương mặt ả.