21 Qua khỏi Hào sơn thì đến Hùng Nhĩ sơn, tối hôm sau ba người đã có mặt tại khu vực núi Hùng Nhĩ. Họ lại phát hiện thêm bảy tám cái thi thể nữa, ngoại trừ não tủy bị hút cạn, hai mắt cũng bị móc mất.
22 Ngoài xa lại xuất hiện mấy bóng người nữa, thân pháp đều nhanh khôn tả, đi đầu là Đông Hải Ma Ngư Thạch Lỗi, kế đến là Thạch Lộ Lộ, Lục Bình, Hoạt Chung Húc và bốn đại hán.
23 Đột nhiên vang lên một tiếng quát lanh lảnh, nhóm ba người Thủy Linh Phụng và Nhạc Quần lao nhanh ra khỏi rừng, dừng lại ngay trước mặt quái nhân. Quái nhân ngạc nhiên nhìn Thủy Linh Phụng, đoạn nghiêng đầu ngẫm nghĩ hồi lâu, dường như không còn nhận ra nàng nữa.
24 Trong chốc lát, cốc khẩu lại trở về với sự tĩnh lặng như trước, chỉ còn những mảnh tro tàn theo gió bay đi. - Lão tiền bối đây là. . . Nhạc Quần khi ở trên đảo nọ đã nghe nói Tây Bắc Phong chưa chết, cũng nghe nói có một Tây Bắc Phong giả mạo, chẳng rõ ngươi đứng trước mặt đây là thật hay giả?Ông lão nghiêm nghị :- Lão phu là Tây Bắc Phong Lâu Tử Vân! Hẳn là các ngươi không dám tin.
25 Nhạc Quần gằn giọng :- Tốt nhất là nàng không nên khiêu khích ta!Hồ Tiểu Điệp cười khẩy :- Mùi vị của Tam sắc độc bào có lẽ ngươi đã từng nếm qua rồi, chẳng cần bổn cô nương phải nhắc nhở!Nhạc Quần thấy Bạch Phát Hằng Nga tiến về phía quái nhân, quát lớn một tiếng, giơ cao Quỷ Đầu trượng, trừng mắt giận dữ nhìn Hồ Tiểu Điệp.
26 Tây Bắc Phong đảo mắt nhìn quanh, quay sang Nhạc Quần với vẻ tự tin nói :- Tiểu tử, nhóm chúng ta giao cho ngươi đại diện, lát nữa khi xuống dưới bất tất phải động thủ, vì có động thủ cũng vô ích, bởi công lực của quái nhân hiện nay vô cùng ghê gớm.
27 Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, Thủy Linh Phụng mới đẩy Nhạc Quần ra, ánh mắt chan chứa ý tình và vẻ ưu sầu man mác. Nhạc Quần không sao hiểu được phụ nữ, kể cả người yêu minh sơn thệ hải này, song chàng không muốn gạn hỏi niềm u uẩn trong lòng nàng nữa, bởi chàng hiểu, nếu như nàng có thể thố lộ thì sớm đã tỏ bày rồi.
28 Chàng quay về bên cột trụ, ngước lên nhìn, chỉ nghe người đàn bà trầm giọng nói :- Tiểu tử, ngươi đã phục hay chưa?Nhạc Quần cười nhạt :- Tại hạ phục gì kia chứ?Người đàn bà đanh giọng :- Vừa rồi ta đã bức ngươi rơi xuống dưới, chả lẽ ngươi còn chưa phục ư?Nhạc Quần vẫn cười :- Khéo đùa, có lẽ bà chưa biết, ngọn Quỷ Đầu trượng này chưa từng bại dưới tay bất kỳ ai cả!- Được rồi, ngươi hãy bò lên đây nào!Dường như người đàn bà này hết sức tức giận.
29 Nhạc Quần nghe nỗi căm hờn dâng lên ngập lòng, trong người quái nhân có linh hồn của mẫu thân nàng và Vô Tâm, thật không ngờ Thủy Linh Phụng lại có thể thản nhiên đứng nhìn được.
30 Nhạc Quần nhướng mày lắc mạnh đầu :- Quả nhiên nàng ta đã nói không sai, võ công của Thủy Thiên Ngao inh hơn Thạch Lỗi nhiều!Tư Mã Trường Hồng ngạc nhiên :- Ai đã nói như vậy?Nhạc Quần hậm hực :- Thủy Linh Phụng!Tư Mã Trường Hồng vỗ nhẹ lên vai chàng, giọng ôn tồn :- Vậy thì đúng rồi! Đó cũng đủ chứng tỏ Thủy Linh Phụng không hề phụ con.
31 Áo Phò mã bị rách toạt, lập tức tiếng kêu kinh hãi lẫn tiếng quát giận dữ vang lên ầm ỉ, song Nhạc Quần chớ hề bận tâm, chỉ đứng thuỗn mặt ra bởi cảnh tượng trước mắt.
32 Thốt nhiên, có tiếng xào xạc rất khẽ vọng đến, dường như là tiếng di động của một bầy thú. Nhạc Quần vụt quay lại, bất giác sững người, thì ra là một lão nhân tóc dài phủ vai, xung quanh có mười mấy con sói to đang tiến về phía chàng.
33 Hắc Liên Hoa lại thấp giọng nói :- Lát nữa có hai chiếc kiệu ắt vào trong miếu nghỉ ngơi, trong đó có hai cái thi thể, thừa lúc bọn kiệu phu không chú ý, hãy bồng thi thể ra giấu dưới đền thờ, tự sẽ có người mang đi, còn chúng ta thì ngồi vào trong kiệu.
34 Thiếu nữ nọ cứ đi loanh quanh không ngừng, dường như mãi đắn đo nên cứu Nhạc Quần hay chăng. Tất nhiên nàng ngỡ Nhạc Quần là Vô Tâm và Hắc Liên Hoa là Mai Nghinh Xuân.
35 Tuy chàng hết sức hoang mang về tấm lòng của Thủy Linh Phụng, song vẫn cố sức đuổi theo để cướp lại nàng. Chàng lảo đảo phóng đi, lòng mải miết suy ngẫm về những lời mắng chửi của Tiểu Thúy: “Hay cho tên tặc tử lòng lang dạ chó!” Lòng hào hiệp bỗng bừng lên, chàng lẩm bẩm: “Hành động của mình như vậy có quá đáng chăng?”Chàng quả quyết: “Không! Mình yêu Thủy Linh Phụng, ghét Thủy Linh Uyên, không ai làm mình thay đổi được hết.
36 Chàng vừa ẩn thân vào một khoảng rừng trúc, bỗng nghe có tiếng vó ngựa và lục lạc reo, dường như có người đang cho ngựa thong thả bước. Nhạc Quần nghĩ có lẽ là người qua đường, nên chàng không chú ý đến.
37 Nhạc Quần bàng hoàng sửng sốt, nhìn kỹ Mã Đằng, quả nhiên giống hệt với mình, song chàng vẫn không tin, trầm giọng nói :- Có gì làm bằng chứng?Mã Đằng chỉ tay vào vai trái của chàng :- Bằng vào nốt ruồi đỏ kia!Nhạc Quần giật mình, lẩm bẩm :- Sao lại biết trên vai trái Nhạc mỗ có nốt ruồi đỏ?Mã Đằng bùi ngùi nói :- Phụ thân lẽ nào lại không biết, trên vai trái Văn Viễn có một nốt ruồi đen, vai trái ngươi có một nốt ruồi đỏ, đã có từ khi vừa lọt lòng.
38 Lúc này Mã Đằng và hai mẹ con Hồ Điệp đều đã nằm mọp trên bàn bất tỉnh nhân sự, chỉ có Mã Văn Viễn buông tiếng cười vang rồi nói :- Ô tiền bối, vãn bối đã không nhục sứ mạng, đại công cáo thành!Ô Hải cũng phá lên cười :- Giờ thì chỉ còn ba tên tiểu tử này nữa, hai ta hãy hiệp lực bắt giữ lấy chúng để giao cho Tiêu Diêu Quân.
39 Mọi người lặng lẽ theo Tư Mã Trường Hồng phi thân phóng đi, không bao lâu sau xuyên qua một sơn cốc, tiến vào trong một thạch động kín đáo. Tư Mã Trường Hồng nghiêm nghị nói :- Quần nhi với Hồ nha đầu và Thủy nha đầu hãy ở đây canh phòng, bất kỳ ai cũng không cho vào động, nếu dùng vũ lực thì cứ việc giết bỏ!Đoạn cắp lấy Ô Hải và Lang Diện Thần, cùng với Hồ Điệp đi vào trong sơn động.
40 Nhạc Quần và Cổ Thánh đồng thời dừng tay lại. Nhạc Quần cố nhiên là vô cùng kinh hãi, song điều lạ là ngay cả Cổ Thánh Cố Thiên Nhất cũng bật lên tiếng kêu sửng sốt.