21 Từ Khai Phong đến Lạc Dương tự nhiên là không thể đi bộ, tính theo những kẻ thông thường, như vậy là phải có xe, Hàn Ngọc Trác thoáng thấy bộ mặt tên quản lý hơi khó coi khi hắn từ giã là hiểu ngay chuyện đó.
22 Gã đại hán mất mạng trước cửa vốn là người quen. Hắn đưa đi bây giờ lại phải đưa hắn trở về. Tên đánh xe có mặt tại đây, cổ xe nhất định cách đó không xa.
23 Một bóng người loáng thoáng như một bóng ma vượt tường ra phía sao của Biện Lương tiêu xa. Bóng người theo con đường lớn mà lại rẽ vào hẻm nhỏ, chỉ mấy phút sau đã lọt về phía Tây thành.
24 Nghe giọng nói vui vui của Tề Ngọc Phi, bọn Hải Minh biết đã thành điều mong mỏi từ lâu đã được dao cân! Trung Nguyên bây giờ đã được, họ lật đật cuối đầu tấn công thêm cho chắc : - Đa tạ thiếu phu nhân.
25 Đêm vào giữa tháng, vầng trăng tròn vành vạnh. Bầu trời xuống nhân gian một màu bàng bạc, lờ mờ. Đêm càng về khuya, cảnh vật càng thanh tịnh, không khí càng trong lành, đứng xa có thể thoáng nhìn cả một dặm xa.
26 Thấy Cao Tiểu Ngọc cúi gầm mặt không dám ngó mình mà cứ lầm lũi đi theo Triệu Song Thành, Hàn Ngọc Trác gọi lớn : - Cao cô nương cứ việc về đi. Âm bà bà không phải là người không biết tình cảm.
27 Thấy một tên vô danh tiểu tốt lại dám chọc tức mình như thế, Phí Sở Thiên cả việc đắn đo, lão quát lớn : - Tên nào gọi ta? Hải Minh ưỡn ngực : - Ta đây! Phí Sở Thiên trừng gần rách khóe mắt : - Ngươi dám gọi danh tánh của Đề đốc đại nhân? Hải Minh đáp : - Chi mà làm như hoảng hồn hoảng vía lên như vậy? Ta đã nói rồi, ngươi điếc hay sao, ta bảo có Tư Đồ Quang ở đây ta cũng gọi như thường.
28 Thật lâu, nàng ngập ngừng hỏi lại : - Tiểu vương gia muốn hỏi. . . Tề Ngọc Phi chưa hiểu được ý của nàng, hắn hỏi : - Chỉ vì một công thần cột trụ và vì sự hưng vong của triều và nhất là vì lòng dân đối với một vị quan liêm chính mà ra sức giải thoát cho Triệu đại nhân.
29 Nhìn quanh bốn phía, Tề Ngọc Phi hỏi : - Mất dấu tại đâu? Hải Minh đáp : - Ngay tại chỗ này. Tề Ngọc Phi giục ngựa tới sát chỗ Hải Minh, cau mặt nhìn về hướng Tây nam.
30 Hai lão già đi thẳng lại bàn của người cầm quạt, tên tiểu nhị nhìn theo tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn lầm bầm trong miệng: - Mẹ, Lục lão tiêu đầu này sao lại có bằng hữu như thế vậy à.
31 Một lúc sau, Hàn Ngọc Trác lắc đầu : - Cũng may là lão tiền bối không cho Mân lão tấn công, nếu không, e rằng bị ám toán không chỉ là một mình Mân lão.
32 Nhìn vào sự di động của đường gân máu, Long Tại Thiên đưa tay chỉ cho mọi người xem : - Thứ thuốc khi nãy là loại thực phẩm của Kim Tỵ Trùng, bây giờ thì nó đã đánh hơi thấy và đi lần xuống, lát nữa nó sẽ ra ở mũi Mân lão.
33 Sau khi hỏi gã gác cửa của Song Nghĩa tiêu cục để biết hướng đi của gã họ Ba, Hàn Ngọc Trác thi triển khinh công phóng đi một mạch năm sáu dặm vẫn không thấy tăm hơi gì cả.
34 Trầm ngâm một lúc Di Hồng nói : - Động chủ của Miêu Cương bát động hiện tại là Kim Hoa cô nương, người sư muội của Kim Hoa bà bà. Hàn Ngọc Trác cau mặt : - Như thế thì thật khó hiểu, Kim bà bà cũng thế, Kim Hoa nương cũng thế, Miêu Cương các vị đâu có thù oán gì với Triệu đại nhân của anh em Lương gia tiêu cục.
35 Di Hồng chợt nín ngang và Hàn Ngọc Trác cũng cảm thấy vấn đề thật là phức tạp. . . Hắn chưa kịp nghĩ nhiều thì Di Hồng đã nói tiếp : - Tam thiếu hiệp, vừa rồi tôi đã nói, nếu hắn sợ Tam thiếu dùng tôi để làm thế bức bách thì không khi nào hắn lại cho tôi mạo hiểm vào đây, bốn bên gian thạch thất này hắn đã bố trí đầy độc vật, chỉ khi nào hắn thấy có một điều lạ là hắn sẽ ra tay, trước nhất là toàn thạch thất này sẽ phát hỏa thiêu sống chúng ta, và sau đó xương của chúng ta sẽ được hắn làm thực phẩm để nuôi trùng độc.
36 Tuy trong lòng luống băn khoăn, nhưng Hàn Ngọc Trác không tiện hỏi, hắn chỉ cười cười gật gật gọi là. . . Người áo vàng vui đập mạnh tay xuống bàn cười lớn : - Đúng, rất đúng, chuyện này ta giao cho bạn, công thành ta sẽ ghi tên bạn vào sổ đầu công, nghe rõ chưa? Chúc bạn mã đáo là công thành.
37 Trịnh Châu Hà Nam trên hết là Bố Chính Ty, kế đó có Phủ đến Châu rồi là Huyện. Trịnh Châu là một Châu trực thuộc tỉnh, Tri Châu thuộc Tống ngũ phẩm, ngang hàng Tri phủ.
38 Một tòa trang viện thật đồ sộ nằm gần cửa Tây thành. Hai cánh cửa sơn màu đỏ chói, vòng tường cao vút bao quanh. Nhạc Tấn chỉ chỉ : - Thiếu chủ, tòa trang viện đó.
39 Xa Lôi nhìn người thiếu chủ một chút rồi hỏi : - Thiếu chủ, chỉ nghĩ rằng câu chuyện họ Văn họ Trần đều là chuyện bịa? Tề Ngọc Phi đáp : - Đó cũng chỉ là chuyện ức đoán, nhưng người chủ cũ của tòa trang viên này họ Trần thì có thể là thật vì chính chuyện đó có nhiều người biết.
40 Hai người theo riết một hồi là kịp bọn ba người của Nhạc Tấn, họ đang cách khoảng theo dõi tên áo lam. Hải Minh nói : - Thiếu gia, bây giờ thì kể như mình đã rờ sát gáy của hắn rồi đó nghe.