41 Dật Tư xua tay đáp:-Khỏi cần! Khỏi cần!Độc Cô biểu đệ hiện giờ đã rời khỏi núi Dã Nhân không biết đi đâu rồi. Kêu "ủa" một tiếng, Tiêu Anh ngạc nhiên hỏi:-Sao tiên tử lại dám quả quyết thế?Dật Tư đáp:-Chính mắt tôi đã trông thấy Độc Cô biểu đệ rời khỏi núi Dã Nhân này.
42 Long Sinh bị tên đạo sĩ dùng gân con giao trói vào cột đá và phủ cái khăn đỏ lên trên đầu, ông ta thấy trong hang động có chín con bọ cạp bò ra, ba con lớn nhất dài hơn ba thước, đuôi ngửng lên trông rất hung ác.
43 Tuy Long Sinh biết Kim Câu Khiết Vương rất hung ác độc địa, trong lòng hơi kinh hoảng những vẫn không lộ sợ hãi, liền hớn hở hỏi:-Tiết lão ngũ đưa hộp vàng trong đựng Kim Câu Khiết Vương này cho mỗ làm gì?Triệu Khôi lộ vẻ rầu rĩ gượng cười đáp:-Nếu Tiết Triệu Khôi tôi phá vách hang động ra khỏi sơn cốc này mà bị trời phạt ngay tức thì, thì xin Phạm huynh đem cái hộp vàng này đi Ly Hồn cốc, ở ngay trong Thiên Nam đại hội trao hộp cho Dương Thúc Độ, bảo là vật của Tiết lão ngũ năm xưa đã bị y chặt gãy hai chân tặng cho đấy, hỏi y có dám mở nắp hộp ra xem không?Long Sinh hớn hở cười và nói tiếp:-Lão ngũ thông minh thật, kế này quả thực là diệu sách.
44 Tiêu Anh đưa mắt nhìn viên thuốc với cái lá ở trong tay Long Sinh, trong lòng rất an ủi và thủng thẳng xen lời nói:Nghe Phạm huynh nói Bái Khiết giáo chủ tuy có ý hối cải mà vì tai nghiệp quá nặng nên vẫn bị trời đánh.
45 Độc Cô Hưng thấy Độc Cô Sách mặt vẫn rầu rĩ liền ngạc nhiên hỏi:đại ca đã hiểu rõ hết rồi, tại sao vẫn có vẻ hồ đồ như vậy?Độc Cô Sách mỉm cười không trả lời, đột nhiên quay người lại múa kiếm nhanh như điện, liên tiếp biểu diễn luôn ba tuyệt thế một lúc.
46 Tâm Uyên có biết đâu tâm sự của Độc Cô Hưng khi thấy mình kể xong, bỗng thất kinh đánh rơi chén như vậy liền ngạc nhiên cười hỏi:-Sao Độc Cô lão đệ lại thất kinh như thế? Chả lẽ lão đệ cũng có thù với Nam Môn Vệ và Đại Bi Tôn Giả chăng?Hay là có liên can rất mật thiết với Thích Đạo Song Tuyệt phải không?Câu hỏi ấy khiến Độc Cô Hưng, một người rất khôn ngoan lanh lợi mà nhất thời không sao trả lời được.
47 Độc Cô Sách nghe Thiếu Khoan nói như vậy, liền cung kính đỡ lời:-Tiên sư với Nam Môn sư thúc đã cùng nhau thành đạo ở Nam Hải Phổ Đà rồi! Thiếu Khoan nghe nói bỗng rùng mình đến thoắt một cái rồi chán ngán thở dài nói tiếp:-Thực không ngờ!Thực không ngờ Đại Bi Tôn Giả với Nam Môn đạo trưởng đã siêu thoát tục thế, khiến mộng tưởng ôm ấp ngót mươi năm nay của anh em Chúc Thiếu Khoan này đã bị tan vỡ.
48 Công Dương Thọ nói tới đó, đã thấy Hoàng Diệp đạo nhân với DiệuNhượng song song nhảy lên trên võ đài. Diệu Nhượng lạnh lùng hỏi:đạo trưởng định chỉ giáo bằng cách nào?Đấu bằng khí giới hay đấu quyền chưởng cùng huyền công?Hoàng Diệp đạo nhân rất ung dung đáp:-Bần đạo không tự lượng sức, muốn lãnh giáo Hoa Đà Ngũ Cầm Chưởng của huynh.
49 Tô Báo Văn mỉm cười gật đầu, rút thanh bảo kiếm đeo ở sau lưng ra, liền có tiếng kêu như long ngâm và có ánh sáng làm loé mắt mọi ngươi, rồi y phi thân lên võ đài.
50 Trong lúc Báo Văn đang cau mày suy nghĩ, thì trước sau, tả hữu như có tiếng sẩm nổi kêu "ùm ùm" hoài. Mới thoáng nghe thì tiếng sấm đinh tai ấy cứ ở các bốn ngọn núi xung quanh dồn đi dồn lại, nhưng lắng tai nghe kỹ thì tiếng kêu lại là bốn tiếng:"Hai thắng một bại, hai thắng một bại" Tô Báo Văn giật mình kinh hãi nhìn thằng vào mặt ĐộcCô Hưng vừa cười vừa nói:-Ngươi ngấm ngầm vận nội công tâm pháp "Nghênh khí tăng thanh" lại thêm sự trợ giúp của chưởng lực dồn bốn tiếng hai thắng một bại đi bốn phía khác nhau hoá tành những tiếng kêu "ùmùm" quả thật thông minh khôn ngoan, và công lực cũng khá thâm hậu đấy.
51 Độc Cô Hưng rất thông minh biết ngay dụng ý của câu "rất đáng tiếc" của đối phương nên y liền trợn ngược đôi lông mày lên, hơi có vẻ giận dữ đáp:-Tô Báo Văn, đầu lâu của Độc Cô Hưng gắn ở trên cổ này với bầu nhiệt huyết, lúc nào cũng chuẩn bị để cho người ta lấy đi, thì ngươi hà tất phải nói nhiều như thế làm chi?Nói tới đó, y bỗng cau mày, thở dài một tiếng rồi nói tiếp:-Người trong võ lâm phiền não nhất là vụ ân oán giang hồ cứ kéo dài mãi không dứt, nên bầu nhiệt huyết của Độc Cô Hưng này mà có thể rửa sạch được mối hận cũ của tôn sư ta với anh em ngươi năm xưa thì ta cũng cam tâm tình nguyện đứng im cho ngươi chặt đầu! Nói xong y trố mắt lên nhìn thẳng vào mặt Báo Văn.
52 Công Dương Thọ lại giơ song chưởng lên tấn công, người theo chưởng đi từ phải quay qua bên trái. Uất Trì Cảnh đi ngược lối xông mạnh tới. Diện tích của võ đài chật hẹp nên hai người chỉ quay nửa vòng đã gặp nhau ngay.
53 Long Sinh cũng nhìn Thúc Độ xua tay lia lịa, cười giọng quái dị và nói tiếp:Đương Thúc Độ, ngươi chưa thể chết được, nếu ngươi chết thì món nợ máu của bạn già mỗ đã tích uất ngậm hờn ba mươi năm nay, biết đi đâu kiếm ngươi để đòi lại món nợ ấy?Mấy lời nói của ông ta đã gỡ lại sĩ diện cho Thúc Độ rất nhiều, y liền vứt khúc kiếm gẫy đi, trố mắt lên nhìnLong Sinh và quát hỏi:-Phạm Long Sinh, bạn cứ luôn mồm bảo đi đòi món nợ ba mươi năm về trước của một người bạn già.