21 Lãnh Như Băng rời khỏi Liệt Phụ Chủng chừng vài dặm thì thấy có hai đại hán đang ác đấu với một gã lùn. Hai đại hán dùng trường đao gấp gấp công kích, gã lùn dùng trường tiên đối phó, đã lâm vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
22 Hứa Sĩ Công đáp: → Ừ thì nghỉ, có chờ một đêm cũng đâu phải là dài ?Hoàng Cúc nói:→ Vậy thỉnh nhị vị ngồi xuống đi !Giữa chốn nhà mồ, âm u thê lương này, hai tỳ nữ rất e sợ, nay có hai nam nhân ở bên cạnh thì còn gì bằng.
23 Lại đấu thêm hơn ba mươi hiệp. Hạ Hầu Cương đã thấy bất ổn, toàn thân giá lạnh, tứ chi giảm hẳn độ linh hoạt, thầm kinh hãi, nếu trong vòng mười chiêu nữa không thủ thắng, thì chẳng những thanh danh mất hết, mà còn có khả năng bị đả thương, liền sử chiêu «Lưu tinh cản nguyệt», đoản kiếm trong tay như một giải cầu vồng màu trắng bạc chém vút tới.
24 Hồng y nhân đáp: → Thì trước hết phải thắng được kẻ hèn mọn này. Bạch y nữ nói:→ Chúng ta nên giao đấu bằng cách gì đây ?Hồng y nhân đáp:→ Võ công, văn tài, cầm kỳ thu họa, thứ gì tại hạ cũng có thể phụng bồi.
25 Lãnh Như Băng nói: → Nếu người kia thật lòng thương yêu cô nương, thì dù chỉ sống với nhau một ngày, cũng sẽ suốt đời không quên, dù cô nương có chết đi, giọng nói tiếng cười của cô nương vĩnh viễn vẫn sống trong tâm khảm chàng ta.
26 Bảy ngọn cung đăng màu sắc khác nhau tạo thành một hợp quang dịu mắt, một mùi hương dìu dịu phảng phất. Một thanh âm ngọt ngào rót vào tai: → Lãnh công tử, thỉnh dùng một chén tỉnh tửu thang, nếu công tử bỏ lỡ cơ hội sắp tới trong trạng thái ngất ngư vì rượu, thì sẽ hối tiếc suốt đời.
27 Lãnh Như Băng nói: → Thuộc hạ của Mai Hoa chủ nhân đều thuộc hàng võ công cao cường, bắt sống chúng đâu phải chuyện dễ ?Vương Tích Hương mỉm cười:→ Huynh có biết dùng ám khí chăng ?Lãnh Như Băng đáp:→ Biết, nhưng phóng không trúng thì chẳng lộ diện hay sao ?Vương Tích Hương nói:→ Muội sẽ dạy huynh một thủ pháp ám khí lợi hại.
28 Vương Phi Dương cười, nói: → Đa tạ cô nương chỉ giáo. Ngọc Yến thong thả đặt chung trà xuống bàn, nói:→ Nếu công tử không sợ trong trà có độc, thì thỉnh uống cạn chung này.
29 Thần Châu Tứ Đại hung nhân quen ngông cuồng tự đại không coi ai ra gì, Quách Lăng né tránh, chưởng lực tất nhiên sẽ xô thẳng tới chỗ Vương Phi Dương và Hạ Hầu Cương, kình lực xé gió phá không ào ào xô tới.
30 Giới Tham đại sư thấy cục diện rối loạn, trong lòng cảm khái vô hạn, hỏi nhỏ Thanh Diệp Tử: → Đạo huynh, tình thế này nên làm thế nào để mọi người bình tĩnh lại ?Thanh Diệp Tử đáp:→ Lúc này các nhân vật hắc đạo, bạch đạo lẫn lộn hết cả.
31 Huyền Hoàng Giáo chủ thướt tha bước tới chỗ của Hồng y Hung Thần. Hung Thần đã cảm thấy có chuyện không ổn nhưng trong nhất thời chưa thể nói không ổn ở điểm nào, thì đã thấy Huyền Hoàng Giáo chủ giơ bàn tay ngà ngọc lên.
32 Giới Tham đại sư ngưng mục trầm ngâm đôi chút, nói: → Thảm sự ấy xảy ra đã hơn hai mươi năm về trước. Nếu phu phụ Công Tôn Phụng còn sống cũng không bằng tuổi của thí chủ hiện tại, thí chủ cứ luôn miệng gọi Công Tôn Phụng phu phụ là song thân, vậy dĩ nhiên họ là đấng sinh thành của thí chủ sao ?Mai Hoa chủ nhân chợt đổi cách xưng hô, đáp:→ Mai Hoa chủ nhân trước mặt các vị quả không phải là bản lai diện mục của vãn bối.
33 Huyền Hoàng Giáo chủ né sang một bên, độc nhãn lão nhân lướt qua, tay hữu hơi dụng lực, cây trúc trượng cắm phập xuống đất, tay hữu đưa lên trước ngực.
34 Trần Hải gật đầu hỏi: → Được rồi. Không biết quần hào có ai không bị trúng độc ?Hạ Hầu Cương đáp:→ Chỉ có vị huynh đài kia và Huyền Hoàng Giáo chủ. Trần Hải nói:→ Ngươi hãy nghỉ ngơi một chút đi !Đoạn tiến về phía thanh y thiếu niên, cung tay thi lễ, nói:→ Tại hạ Trần Hải, thỉnh giáo đại danh ?Thanh y thiếu niên mỉm cười:→ Tiểu danh không ai biết, đâu dám hé nói trước bậc đại hiệp ?Trần Hải nói:→ Thế gian có nhiều vị thiếu niên kỳ tài, huynh đài đã không muốn nói, lão hủ cũng chẳng tiện đa vấn.
35 Lại nói năm ngón tay của Mai Hoa chủ nhân đặt tại Khúc Trì Huyệt của Trần Hải đột ngột tăng lực biến thành năm que sắt. Mai Hoa chủ nhân mỉm cười nói: → Trần đại hiệp.
36 Công Tôn Ngọc Sương nói: → Giáo chủ quá khen !Đoạn đưa mắt lạnh lùng nhìn mọi người một lượt, nói:→ Bổn cô nương đã đáp ứng Vương Tích Hương, nội trong ba tháng không sát hại các vị.
37 Lãnh Như Băng đáp: → Thỉnh Vương cô nương phân phó. Vương Tích Hương nói:→ Muội cần huynh đơn thương độc mã xông vào chốn hiểm nguy, trong không có nội ứng, ngoài không có cứu binh huynh có dám hay không ?Lãnh Như Băng hỏi:→ Xông vào chốn hiểm nguy ư ?Vương Tích Hương đáp:→ Đúng thế, chốn đó gọi là son phấn trận.
38 Lãnh Như Băng ngẩn ra, chưa biết hồi đáp ra sao, nghĩ: "Mình có hảo ý khuyên can nàng, có gì không đúng ? Tứ đại hung nhân này thiên tính độc ác, nếu nàng không cẩn thận đề phòng, ắt sẽ gặp nguy hiểm.
39 Công Tôn Ngọc Sương hỏi: → Đáng tiếc cái gì ?Lãnh Như Băng đáp:→ Đáng tiếc họ không nghe lời tại hạ. Nếu không lúc này cô nương đã bị loạn kiếm phân thây, hoặc bị bắt sống rồi.
40 Lãnh Như Băng gằn giọng nói: → Lãnh Như Băng ta đây đầu đội trời, chân đạp đất, há cần ai thương hại. Đoạn sải bước đi ra ngoài. Vương Thông Huệ than thầm, nói:→ Không cần đi đâu cả !Đoạn nàng chạy theo.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Khoa Huyễn, Dị Giới
Số chương: 100