41 “Chánh phản tứ tượng trận” càng ngày càng thu nhỏ, Sở Bình Nguyên với một thanh Nhạn Linh đao chống đỡ với tám món binh khí, liều mạng bỏ qua sống chết, chiêu sử ra cũng đều ác liệt.
42 Sở Bình Nguyên cân bì lực kiệt, lại bị thương nặng, thật sự đã mệt mỏi không thể tri trì nổi, bởi vậy sau khi căng thẳng qua đi, thì liền mơ mơ màng màng ngủ mất.
43 Sở Bình Nguyên từng bước tiến lên, y hỏi:“Hồng Nghê, sao muội lại đồng hành với yêu nữ này?”Vũ Văn Hồng Nghê thoáng sững sờ, cứ nghĩ Sở Bình Nguyên còn chưa biết thân phận của Sử Triêu Anh, liền đáp:“Sở Bình Nguyên, huynh chớ vô lễ, vị tỷ tỷ này là phu nhân Minh chủ lục lâm của nước các người!”Sử Triêu Anh nghe thấy bọn họ dùng giọng điệu thân mật để nói chuyện, bất tri bất giác ngạc nhiên, nàng đưa mắt liếc nhìn Vũ Văn Hồng Nghê rồi lại lập tức hướng Sở Bình Nguyên cười lạnh nói:“Uy, đây thực sự là kỳ quái, ngươi chẳng lẽ không phải là cừu nhân sát phụ của nàng ta sao? Ngươi không cho nàng ta đi cùng với người khác, chẳng lẽ còn muốn nàng ta phải đi với ngươi mới đươc à?”Nàng dùng liên tiếp hai lần từ “chẳng lẽ”, kỳ thật là nói để cho Vũ Văn Hồng Nghê nghe, quả nhiên Vũ văn Hồng Nghê nghe xong thì đỏ hồng cả mặt.
44 Cành cây này bất quá chỉ lớn bằng đầu ngón tay, từ trên ngọn cây chuỗi ngang ra ước chừng dài năm xích [1], mũi chân của Sử Nhược Mai điểm nhẹ trên cành mai, cành mai hơi rung động, có mấy cánh hoa mai từ trên cành rơi xuống.
45 Mưu Thương Lãng vòng vo nói đến đây, Đoàn Khắc Tà mới chợt hiểu ra, chàng đưa mắt nhìn thì thấy Sử Triêu Anh đang dựa vào vai Mưu Thế Kiệt, nước mắt doanh tròng, làm ra bộ dáng vừa tức giận lẫn đáng thương.
46 Đoàn Khắc Tà cười bảo:“Đệ đã rõ ràng tâm ý của huynh. Được, đêm nay đệ sẽ cùng với huynh đi tìm Vũ Văn cô nương, quyết không đặc biệt đến tìm Mưu đảo chủ nữa”.
47 Sở Bình Nguyên đang muốn phát tiếng hú đáp lời thì tiếng hú của Đoàn Khắc Tà đột nhiên bị đứt đoạn. Sở Bình Nguyên thất kinh, thầm nghĩ, “Đoàn Khắc Tà khinh công trác tuyệt, lẽ nào lại bị địch nhân đột nhiên bắt giữ, chạy cũng không chạy khỏi sao?”Trong lúc y đang tâm thần bất an, Sử Triêu Anh song đao múa chiêu “Long Phi Phượng Vũ”, chớp nhoáng chém đến, Vũ Văn Hồng Nghê một kiếm chém ra, cũng trỏ đến “Dũ Khí huyệt” dưới nách y.
48 Mưu Thế Kiệt sắc mặt xám xanh, y chỉ Thiết Ma Lặc mà hạch:“Thiết Ma Lặc, ngươi biết tội chưa?”Thiết Ma Lặc đáp:“Không biết Thiết mỗ có chỗ nào không đúng, thỉnh Mưu minh chủ chỉ giáo.
49 Mưu Thương Lãng vừa rời đi, thị giả cùng với bốn mươi hai Đảo chủ của Phù Tang đảo cũng đều theo y mà đi. Đại hội lục lâm lần này kết thúc chóng vánh thật quá ngoài dự liệu của mọi người, quần hùng đều nhất trí ủng hộ Thiết Ma Lặc lên làm Minh chủ, tất nhiên là không còn gì để nói.
50 Sở Bình Nguyên rất thất vọng, tròng lòng nghĩ thầm, “Tiểu Nghê Tử nếu như có ở đây, thì hẳn là sẽ cùng ở một chỗ với cha con Vương Công chứ, thế nào lại không thấy nàng?”Cô nương kia cười bảo:“Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta qua bên kia ăn một chút gì đó”.
51 Đoàn Khắc Tà bị nhuyễn cấm tại Ngạc Khắc Sấm tự, bất tri bất giác đã qua bảy tháng. Trong bảy tháng này, chàng và Huyễn Không pháp sư tương xử với nhau rất tốt.
52 Đoàn Khắc Tà trên mặt nóng rần, “Nguyên lai nàng đã sinh hài tử. Ta canh ở bên ngoài phòng sản phụ thì còn coi thế nào?” Chàng đang muốn bỏ đi, nhưng lại không biết chuyện bên ngoài ra sao, bản thân mình còn chưa lấy được giải dược, làm sao có thể hỗ trợ Ngạc Khắc Sấm tự chống cường địch được.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Khoa Huyễn, Dị Giới
Số chương: 100