21 Trong ánh lửa, chỉ thấy Sử Triêu Anh đã nhảy lên mái ngói, đứng cùng một chỗ với đầu đà kia. Thân pháp của đầu đà kia cực kỳ nhanh nhẹn nhưng cũng bị những đốm lửa bắn phải mấy chỗ, đau tận vào da thịt, hắn phẫn nộ quát lên:“Hay cho tiểu yêu nữ không biết tốt xấu, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lại còn dám thiêu Phật gia ngươi nữa!”Nói rồi, hắn bạt giới đao, hướng Sử Triêu Anh bổ xuống.
22 Sử Triêu Anh lấy làm kinh hãi, “Hắn vận công đang tới lúc khẩn yếu quan đầu, nếu như kẻ tới là địch nhân thì biết làm sao?” Tâm niệm còn chưa qua, chỉ nghe thấy tiếng ngựa lao xao trên đường bỗng dừng lại, một đám người hùng hổ tiến vào trong rừng vây quanh Khắc Tà.
23 Phải biết Mưu Thế Kiệt là Lục lâm Minh chủ, Thạch Thanh Dương tất nhiên phải nể mặt y vài phần. Bất quá mặc dù Thạch Thanh Dương tuân mệnh nhưng trong lòng cũng rất lấy làm kỳ quái, liền gặng hỏi:“Mưu đại hiệp cũng đến cầu tình cho yêu nữ này ư? Yêu nữ này là con gái của Sử Tư Minh, là em gái của Sử Triêu Nghĩa, kẻ hại sư huynh ta cũng chính là ả!”Mưu Thế Kiệt đáp:“Những điều này ta đều đã biết, ta đến đây chính là muốn cùng lệnh sư huynh giải quyết chuyện xích mích này”.
24 Vào thời Đường, tị hiềm nam nữ không được coi trọng bằng các thời đại sau, nhất là đối với các nhân vật trên giang hồ, chuyện nam nữ qua lại càng được xem là chuyện bình thường.
25 Nội công của Thiết Ma Lặc sớm đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, y phục giải dược xong, mặc vận huyền công, không quá nửa khắc toàn thân xuất mồ hôi, độc tố trong cơ thể cũng theo mồ hôi thoát ra, khôi phục lại như xưa.
26 Anh hùng hội nổi cơn binh biếnLuận võ trường nhận lại ngọc nhânThiết Ma Lặc cất tiếng quát như sấm dậy trời xuân:“Thiết Ma Lặc ở đây, có bản lĩnh thì đến mà bắt!”Võ sĩ trên đài có nằm mộng cũng không nghĩ đến Thiết Ma Lặc lại ngang nhiên như vậy, vốn mang thân phận “Thủ phạm”, vậy mà lại tự ý nhảy lên đài, trong sát na đó chúng đều sợ đến ngây như tượng gỗ.
27 Giả Phượng hư Hoàng cười chẳng dứtChân tâm thật ý giải nghi ngờĐoàn Khắc Tà đang giận cùng mình, nghe đến danh tự Sử Triêu Anh thì càng khó chịu, nhưng dù sao Tân Chỉ Cô cũng có ân cứu mạng đối với chàng, chàng cũng không thể giống như Thiết Ma Lặc không thèm để ý đến bà.
28 Tinh Tinh Nhi thấy sư huynh đến thì kinh hãi vô cùng, hắn không còn lòng dạ nào ham chiến, liền vội vàng nói:“Bảo kiếm này tuy là vật của nhà ngươi nhưng lại do sư huynh ta lấy tặng cho ta, bây giờ sư huynh ta đã đến, ngươi muốn thu hồi thì có thể đến hỏi huynh ấy”.
29 An Định Viễn đỏ cả mặt, trường thương dựng lên, tự mình gạt vòng sắt chốt áp môn (cửa sập) trên cao ra, chỉ nghe “rầm” một tiếng, áp môn ngàn cân từ trên cao hạ xuống, tức thì trong ngoài tuyệt cách! Ngoài ra, tướng sĩ giữ cửa các nơi khác cũng theo như vậy mà làm, không đầy nửa khắc, sáu cửa đại môn đều đã bị đóng chặt.
30 Niếp Ẩn Nương âm thầm kinh ngạc, nàng hỏi:“Có phải đi U Châu đánh Sử Triêu Nghĩa không?”Niếp Phong đáp:“Không sai, Sử Triêu Nghĩa này chính là con trai của Sử Tư Minh, năm ngoái hắn bị Lý Quang Bật đánh bại, tàn binh chạy về U Châu, nương nhờ Thổ vương Hề tộc, ý đồ tái khởi, bởi vậy triều đình muốn nhân cơ hội khi hắn chưa đủ lông cánh, nhất cử tiễu trừ, Lý Quang Bật đã vâng mệnh làm thảo tặc đại tướng quân, Quách lệnh công (Quách Tử Nghi) tiến cử ta làm chiêu thảo phó sử, muốn ta đi giúp sức Lý Quang Bật một tay, cánh quân này cũng do Quách lệnh công phát cho ta đó.
31 Thu lạnh tháng chín, tái ngoại hắt hiu, Niếp Ẩn Nương một mình cưỡi ngựa trên thảo nguyên, tâm tình cũng đìu hiu như vậy. Sau thời chiến loạn, thường mấy chục dặm không một bóng người, may mà Niếp Ẩn Nương mang đủ lương khô, không kiếm được nhà dân thì dùng lương khô qua ngày, cũng không lo bị đói.
32 Ý muốn Ngưu Lang theo Chức NữLòng mơ vương đế phụ hồng nhanSử Triêu Anh làm bộ dáng thành khẩn phi thường nói:“Tỷ tỷ, ta thật sự một dạ chân thành cùng tỷ hòa hảo, xin tỷ đừng tồn địch ý đối với ta.
33 Chàng thanh niên này chẳng phải ai khác mà chính là Phương Ích Phù, nguyên lai y đến Đồ Trung thì đụng độ với đạo binh đi đầu của Ẩm Mã Xuyên, đám quân đó muốn cướp ngựa của y, ngược lại chúng bị y bắt mất một tiểu đầu mục, nhờ vào khoái mã mà phá vây chạy thoát.
34 Niếp Ẩn Nương sở liệu không sai, trận hỗn chiến này chính là phu phụ Mưu Thế Kiệt cùng với Sử Triêu Nghĩa tàn sát lẫn nhau. Nguyên lai huynh muội Sử Triêu Nghĩa đều mang lòng riêng đen tối, Sử Triêu Nghĩa đã an bài trước, muốn nhân cơ hội khi Mưu Thế Kiệt đến nghênh thân thì ám phục giáp binh, bắt lấy y, sau đó bức bách muội muội gả cho con trai của Thổ vương Hề tộc.
35 Tân Chỉ Cô đang khuyên Niếp Ẩn Nương chạy trốn, chợt nghe thấy một tiếng “lạch cạnh”, một viên đá rơi xuống đất. Nguyên lai là Tinh Tinh Nhi đã nửa đường quay trở lại, nhưng trong lòng còn có mấy phần khiếp sợ, cho nên trước tiên ném một viên đá vào thăm dò.
36 Đao phong cuốn tới, hàn khí thấm qua da, Đoàn Khắc Tà đột nhiên giật mình, thần trí tức thì thanh tỉnh, đúng lúc khẩn yếu quan đầu, Đoàn Khắc Tà trầm vai rụt khuỷu tay lại, bước chéo sang bên trái một bước.
37 Tám hoàng y nhân này đều là thị giả của Phù Tang đảo Đảo chủ, dĩ nhiên là học được nội công tâm pháp của Đảo chủ Mưu Thương Lãng, luận về tạo nghệ mặc dù không bằng được Mưu Thế Kiệt, so với Đoàn Khắc Tà cũng vẫn còn kém, nhưng bất luận hai người nào trong số đó song kiếm cùng phối hợp phòng ngự cũng đủ để tạm cầm cự với Đoàn Khắc Tà, nhất thời ba khắc, sẽ không bị thua.
38 Tân Chỉ Cô nói:“Hay lắm, hay lắm, song phương mỗi bên đều có một người quan chiến, rất công bằng, vừa lúc đến làm chứng nhân, ai thắng ai bại cũng đều không thể lấp liếm.
39 Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên khoái mã của Sử Triêu Anh xông đến, nàng chặn lấy bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà, run giọng gấp gáp kêu lên:“Hay lắm, Đoàn Khắc Tà, ngươi, ngươi giết ta đi!”Võ công của Đoàn Khắc Tà cao hơn Sử Triêu Anh gấp bội, trong tay lại đang cầm bảo kiếm chém sắt như cắt bùn, chàng chỉ cần dùng lực nhẹ là chẳng những có thể chém gãy thanh Cương kiếm của Sử Triêu Anh mà còn có thể khiến nàng trọng thương.
40 Đoàn Khắc Tà nhỏ giọng bảo:“Phía trước có người, chờ ta đi trước thăm dò”. Chàng liền lập tức thi triển khing công tuyệt đỉnh, mượn vật che thân, nhẹ nhàng tiến vào rừng rậm.