61 Chàng nghĩ lại lúc rời khỏi Hoa xá, Thư Linh đã có giọng không thân thiện thì Thất Linh sẽ đối phó với chàng ra sao khó mà liệu trước được. Chàng còn đang ngẫm nghĩ, đột nhiên thấy một vật từ ngoài cửa bay vào, chàng không khỏi giật mình kinh hãi.
62 Địa Linh hỏi:- Còn việc gì nữa?Lão kia đáp:- Nhị sư huynh hãy sục tìm trong người gã xem có lôi ra được chút gì để phán đoán về lai lịch gã chăng?Địa Linh lại "ồ" một tiếng rồi buông hai ngón tay ra thò vào bọc Ngô Cương, móc hết mọi đồ vật ra để trên mặt đất và kiểm điểm lại.
63 Mụ nói xong nhìn Ngô Cương bằng con mắt khác lạ rồi trở gót đi ra. Ngô Cương nằm lăn ra ngủ. Lúc chàng tỉnh dậy đã nghe tiếng chim hót líu lo. Ánh dương quang lóe mắt.
64 Tống Duy Bình hỏi:- Ai đã thi hành tà thuật này?Dịch Vĩnh Thọ đáp:- Mấy chục năm trước nghe nói có một quái khách kêu bằng Ma Nhân tinh thông thuật này, nhưng Ma Nhân đã bị võ sĩ chính phái giết chết và đốt rồi.
65 Vô Sự Sinh Phi nói:- Lão nhân gia đã trả tiền phòng…Hoa Linh bật lên tiếng cười để chặn lời lão rồi nói:- Các hạ nói nhiều vô ích, nên tự tiện đi thôi.
66 Sương mai hòa ánh sáng làm lưu mờ cây cối cùng những phiến đá coi giống như những bóng ma quỷ trập trùng. Ánh đèn lúc bình minh biến thành vàng lợt rồi lù mù.
67 Hoa Linh ngừng lại một chút rồi hỏi:- Ngươi đã nghe ai nói đến "kiến ảnh dung hồn" bao giờ chưa?Vô Sự Sinh Phi biến sắc hỏi lại:- Ngươi dám dùng cái mà quỷ thần căm phẫn đó ư?Tống Duy Bình và Vong Ngã hòa thượng có lẽ chưa biết "kiến ảnh dung hồn" là gì nên không tỏ vẻ phản ứng.
68 Ngô Cương nói:- Vãn bối rất nóng lòng muốn biết ngay được chăng?Vong Ngã hòa thượng đáp:- Bần tăng không thể cho ngươi hay được. Ngô Cương trong lòng rất đau khổ.
69 Đại hán có vết chàm ngó Ngô Cương hỏi:- Ta xưng hô với ông bạn thế nào?Ngô Cương bĩu môi đáp:- Ô hay! Các hạ mau quên thế ư?Đại hán có vết chàm cười ha hả nói:- À phải rồi.
70 Trường hợp này chỉ khổ cho Tống Duy Bình gã lẽo đẽo đi rồi lại trở về mà không hiểu Ngô Cương giở trò gì. Gã lại không nhận biết lai lịch lão già kia mà chẳng có cơ hội nào nói với chàng một vài câu.
71 Yêu Vương Âu Dương Tàn hiển nhiên lộ vẻ băn khoăn. Người có thể khiến a vương khét tiêng hai giới Hắc đạo và Bạch đạo lộ vẻ băn khoăn thì ngoài Ngô Cương ra, trong võ lâm chẳng có mấy người.
72 Ngô Cương tự hỏi:"Ai mà giết được lão ma đầu khét tiếng một đời này? Ở Cao Thăng khách sạn mình tưởng giết hắn mà không thành. Ai ngờ hắn lại đến đây trước một bước để rước lấy cái chết.
73 Ngô Cương giả vờ hằn học hỏi:- Tha đối phương không xục tìm nữa hay saoNhân Linh hắng giọng một tiếng rồi đáp:- Chính phạm chạy mất rồi. Bọn giấu đầu hở đuôi, hiển nhiên là những nhân vật tầm thường chỉ vào hạng nanh vuốt, không dáng dấp với họ.
74 Ngô Cương hỏi:- Tại hạ ư?Nhưng rồi chàng hiểu ngay nói tiếp:- Tại hạ phải cố y làm cho Nhân Linh nghe tiếng chứ gì?Phạm đại nương đáp:- Phải rồi! Ngươi khá thông minh đấy!Quả nhiên tiếng đánh nhau ở phía xa xa khiến cho Nhân Linh chú ý.
75 Ngô Cương thấy đối phương vẫn nhận ra được Nhân Linh, chàng đồng tâm nghĩ ngay tới hiển nhiên giữa Thất Linh và Võ minh có mối quan hệ không tầm thường.
76 Địa Linh đáp:- Lệnh sư thư không ở đây. Theo chỗ lão phu biết thì Võ lâm Minh chủ đang hết sức mở cuộc điều tra vụ này. Ngô Cương hỏi:- Bây giờ ta tiến vào hay rút lui?Địa Linh đáp:- Dĩ nhiên là tiến vào.
77 Siêu sinh bà bà đảo mắt nhìn Ngô Cương nói:- Chả có gì là không tiện hết. Ngô Cương hỏi:- Vậy ý Tam Nương muốn sao?Siêu sinh bà bà đáp:- Lão thân muốn thu thập ngươi là đứa giả nhân giả nghĩa để báo thù.
78 Lã Thục Viên buồn rầu nói:- Cương ca ca! Non tình khôn vá, biển hận khó bồi. Ngô Cương hỏi:- Viên muội! Tiểu huynh và Viên muội cùng tới một nơi được không?Lã Thục Viên đáp:- Không được!Ngô Cương hỏi: - Tại sao vậy?Lã Thục Viên đáp:- Cương ca huyết thù chưa báo, chưa khôi phục được gia thanh.
79 Lã Thục Viên hỏi:- Báo thù phải không?Ngô Cương đáp:- Phải rồi!Lã Thục Viên nói:- Đó là việc lớn mà cũng là điều tâm niệm trọng đại của Cương ca, tiểu muội chẳng thể ngăn cản.
80 Ngô Cương tự nghĩ:- Nếu tên tù phạm này đúng là đại ca Ngô Hùng thì vụ bí mật lớn này sẽ được phanh phui. Chàng nghĩ vậy liền đáp:- Tại hạ tuân mệnh mà làm việc không dám hạ sát đối phương.