81 Ngô Cương vận dụng dụng tám thành công lực để nghinh chiến. Vì người che mặt mặc áo cẩm bào dặn chàng không được hạ sát nên chàng không có hành động gì khác để đối phương sinh lòng ngờ vực.
82 Xích Diện Kim Cương nói:- Đại minh chủ nói hay quá!Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:- Các hạ quá khen rồi! Lát nữa các hạ làm công tác cũng không kém đâu.
83 Minh chủ phu nhân giựt giọng hỏi:- Ngươi dám thế ư?Ngô Cương đáp:- Có điều chi mà không dám?Tay kiếm chàng nhẹ đưa về phía trước. Mũi kiếm đâm vào thịt.
84 Ngô Cương hỏi:- Các hạ có thể nói rõ lai lịch được không?Đại kiếm thủ dường như trong lòng khích động. Người y run bần bật, da mặt co rúm lại, râu chổng ngược lên như lông nhím.
85 Phạm Đại nương miệng ừ một tiếng, hai mắt sáng như sao nhìn thẳng vào mặt Ngô Hùng không chớp. Ngô Hùng xúc động người run bần bật. Hồi lâu mới thốt ra được hai tiếng:- Đại nương!Phạm đại nương cất giọng lạnh lùng như băng hỏi:- Ngô Hùng! Ngươi hãy còn chưa chết ư?Ngô Hùng toàn thân chấn động run lên hỏi lại:- Đại nương! Ánh Tuyết…Phạm đại nương lớn tiếng ngắt lời:- Ngươi làm hại một đời y.
86 Đột nhiên một tiếng la rất thê thảm khiến mọi người đều chấn động:- Hùng ca! Hãy chờ tiểu muội!Bóng trắng thấp thoáng một cái rồi mất hút. Dư âm còn văng vẳng trong khe núi.
87 Trên quãng đường trước tổng đàn thây chết như non máu chảy thành suối. Bóng người tung hoành. Tiếng sát phạt thủng cả màng tai. Bầu không khí trong trường tựa hồ sủi lên sung sục khiến người chứng kiến phải kinh tâm động phách.
88 Ngô Cương nói:- Cả tên nữ ma này cũng không ra ngoài lệ đó. Xích Diện Kim Cương hỏi:- Ngươi nhất định như vậy ư?Ngô Cương đáp:- Vãn bối có lập trường của vãn bối.
89 Ngô Cương nói:- Địa Linh! Lão chưa thấy quan tài nên chưa sa lệ!Địa Linh nói:- Lão phu bảo sớm quá vì người thấy bon Xích Diện Kim Cương tạm thời thắng thế đã lấy làm đắc sách.
90 Tống Duy Bình hỏi lại: - Có phải hiền đệ bảo Lã cô nương bị hắn bắt đưa đi không?Ngô Cương đáp:- Đúng thế!Tống Duy Bình nói: - Nhưng lúc này y lại ngoan ngoãn đi theo hắn …Ngô Cương nói:- Công lực y bị phế bỏ, không tự chủ được.
91 Ngô Cương đưa cổ tay ra, một tay chàng dùng mũi kim kiếm của Tống Duy Bình chích vào uyển mạch. Máu tươi chảy ra như suối. Chàng cạy miệng Lã Thục Viên áu chảy vào.
92 Ngô Cương cảm thấy tức mình bước dài tiến về phía trước. Chàng đến bên cửa dõng dạc lên tiếng:- Tại hạ là Ngô Cương vâng lệnh phu nhân đến yết kiến công chúa.
93 Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu, những bước chân dồn dập kéo Ngô Cương ra ngoài sự đau khổ. Bỗng thấy lão Cái tay mặt xách giỏ tre, tay trái cắp hũ rượu, cười khà khà đi vào hành lang nói:- Chắc thiếu hiệp phải chờ quá rồi!Ngô Cương nói:- Các hạ phải một phen khó nhọc.
94 Lão hóa tử la lên một tiếng thuận thế lão phóng chưởng đánh ra thì đụng phải mũi kiếm của Ngô Cương. Lão rú lên một tiếng rùng rợn. Bàn tay trái lão bị hớt đứt một nửa.