21 Thiếu nữ kêu lên một tiếng kinh hoảng, thì ra uyển mạch ở cổ tay phải của nàng đã bị Bách Đại nắm trúng. Chỉ lực của Bách Đại rắn như sắt, thiếu nữ cảm thấy cổ tay như sắp gẫy, đau quá, không sao chịu nổi, bất giác buột miệng kêu rú lên.
22 Giữa lúc đó trong pho tượng Phật Như Lai thốt nhiên cũng nổi lên một thứ tiếng the thé lanh lảnh như xói vào tai, nghe còn khó chịu hơn tiếng sáo của lão ăn mày.
23 Chàng nói đến đây, chợt lại cất tiếng cười khanh khách, tiếng cười cực kỳ khinh tùng sảng lãng, chẳng khác nào tiếng cười của những kẻ hoàn toàn vô tự lự, chưa từng nếm mùi đau khổ bao giờ.
24 Trong khi mọi người đều chú ý chờ nghe câu trả lời thì thốt nhiên hai gã đại hán thét lên một tiếng thật lớn, rồi cùng đứng bật dậy. Bốn tên đồng tử vẫn luôn luôn đứng vây hai người vào giữa.
25 Bách Nhẫn, Bách Đại nghe nói cùng giật mình, chú ý lắng nghe, nhưng bên ngoài trừ tiếng gió thổi ù ù, tiếng lá rơi xào xạc, thì không thấy gì lạ cả. Nhâm Vô Tâm thấy hai người nét mặt cùng ngơ ngác, có ý như không tinh thính giác của mình, liền mỉm cười nói:- Khu vực này phòng bị rất nghiêm mật, dẫu có bị địch nhân phát hiện, cũng không dễ lọt vào được.
26 Bách Đại vội vung lưỡi chuỷ lên, dùng chiêu Trảo Phiếm Nam Hải, nhằm giữa ngực thiếu phụ chém mạnh một phát. Thì ra lúc này, Bách Đại đã trông rõ thiếu phụ này chính là một trong số những người quả phụ của nhà Nam Cung.
27 Điền Tú Linh đưa mắt nhìn hai người rồi nói:- Những kẻ võ công tầm thường, một khi vào làm môn hạ cho Nam Cung thế gia, thì công lực có thể tăng lên gấp bội và sẽ suốt đời cúc cung tận tuỵ phục vụ cho Nam Cung thế gia, không bao giờ thay đổi.
28 Ba người cùng đứng lên, sửa lại xiêm áo, rồi dắt tay nhau trở về thạch động. Lúc này Huyền Chân đạo trưởng đã tới, được Cù Thức Biểu đưa vào một gian thạch động, ngồi xem sách, chờ chủ nhân về.
29 Cù Thức Biểu nhìn Điền Tú Linh một lát rồi hỏi:- Không biết tướng công định cải trang cho cô nương đây thành hạng người nào?Vô Tâm cười nói:- Tuỳ ý tiên sinh.
30 Gã áo đen lại cười ha hả nói:- Đúng đúng! Nhâm Vô Tâm võ công cao lắm, thật là quỉ khốc thần sầu, nhưng mà. . . lão phu nhân dặn ta chỉ giữ việc theo dõi xem bọn chúng di cư đi đâu, tại sao ta lại ra mặt cướp bảo vật của họ?Thiếu Hồng nhăn nhở cười lớn:- Vì hành tung của bọn ta đã bị Lý Bá làm bại lộ rồi mà.
31 Ông ta vừa phóng ngựa xông vào đám đánh nhau, vừa hét vang như sấm:- Dừng cả lại! Bảy người đánh hai mà không biết xấu à?Gã áo gấm trong bọn Quan Đông Thất tiên nổi giận nói:- Ai khiến ngươi chõ mõm vào việc người ta?Gã vừa mắng vừa vung tít ngọn roi lên như mưa bụi, điểm vào ba đại huyệt bên sườn ông già.
32 Mọi người đều lẳng lặng chờ nghe Âu Dương Đình trả lời vì "Phá Vân Thất Tiên" đã nhận thấy "Lãnh diện bạch mi Truy phong tẩu" là người cơ trí thông minh, chủ ý của ông ta tất không đến nỗi lầm lẫn.
33 Chợt thấy Triệu Liệt Bân mở banh vạt áo trước ngực ra, kêu rầm lên:- Đại kha!Tiếng thét vang như sấm làm cho mọi người đều giật mình, đàn ngựa cũng hoảng hốt đứng dừng cả lại ngơ ngác.
34 Lão Lạt ma vỗ hai tay vào nhau nói mấy câu tiếng Phạn, sáu vị Lạt ma cao lớn lập tức buông đòn trúc xuống rồi tháo chiếc ghế ra. Ba người đứng phía trái quỳ hai chân xuống, hai người khác rảo bước chạy tới, hai tay chống vào vai ba người rồi nhảy phắt lên, người đứng bên trái chân phải dẫm lên vai bên trái người quỳ giữa, chân trái thì dẫm lên vai phải một người khác.
35 Nhâm Vô Tâm chợt giật mình tái mặt hỏi:- Đại sư nói thế, có phải là vì người dẫn đường đã bị hại rồi không?Lão Lạt Ma đôi mắt bỗng sáng hẳn lên, hấp tấp hỏi lại:- Sao các hạ biết?Vô Tâm đăm đăm nhìn vào mặt lão, rồi hỏi:- Không biết đại sư với Thiên Trúc kỳ tăng Ma Già Pháp Vương là thế nào?Lão Lạt Ma đáp:- Lão hoà thượng chính là Ma Già.
36 Tú Linh rửa mặt qua loa, rồi lấy chén đũa mời Nhâm Vô Tâm và Cao Giao cùng ăn. Vô Tâm thấy nàng đột nhiên trở nên vui vẻ dễ dàng, nói cười luôn miệng, trong bụng cũng được an ủi phần nào.
37 Bốn người cùng cúi đầu im lặng, mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ riêng. Một lúc lâu, Thanh Vân đạo trưởng chợt ngẩng đầu lên, nói bằng một giọng quả quyết:- Việc đã đến thế này, bao nhiêu đệ tử phái Chung Nam cùng đồng lòng thề chết chống đối với Nam Cung thế gia đến cùng, dù còn một người, cũng quyết không chịu buông kiếm.
38 Vô Tâm gượng cười nói:- Không đi nổi cũng phải đi, chớ còn làm sao được nữa?Tú Linh hỏi lại:- Nhưng chúng ta định đi đâu chứ?Vô Tâm nói:- Phía tây núi Không Động, trên bờ sông Thao.
39 Người cụt tay thốt nhiên quay đầu lại, giận dữ quát to:- Nói láo! Con cháu nhà Nam Cung thế gia sao lại phải đi làm nô bộc cho người ta?Tú Linh chợt thấy lạnh toát cả xương sống, thân hình hơi run run nói:- Sao.
40 Mộ Dung Phi đã đoán hai người này chức vị tất ở dưới mình nên lại càng tăng thêm can đảm, bèn lên mặt hống hách hỏi:- Các ngươi đã là môn hạ Nam Cung thế gia, sao trông thấy bản tọa lại không xưng danh báo chức?Hai người áo đen đưa mắt nhìn nhau rồi chợt cùng đưa tay lên, kéo mảnh khăn đen che mặt xuống.