1 Trong thư phòng, gia chủ Vương gia Vương Tung Sơn đang ngồi trầm ngâm, miệng ngậm điếu thuốc, chăm chú đọc cuốn sách mà hắn rất yêu thích có tên “Đắc nhân tâm”.
2 “Không thể ở lại sao” Vương Tung Sơn thở dài hỏi“Không thể” Vương Minh kiên quyết đáp. Thấy sự cương quyết trong mắt Vương Minh khiến Vương Tung Sơn nản lòng.
3 Không biết tại sao lần này, Vương Minh ngủ rất ngon. Phải biết rằng sát thủ là nghề kết oán với rất nhiều người nên ngay cả khi ngủ cũng phải đề phòng cảnh giác cao độ nhưng lần này thì hắn ngủ rất ngon, ngủ như chưa bao giờ được ngủ vậy, không một chút phòng bị hay cảnh giác nào cả.
4 Nhìn kỹ lại viên đạn, quả thật là trên vỏ viên đạn có khắc một chữ “H” rất nhỏ. Nói đến đây Vương Minh đã thật sự tin. Hắn nhìn viên đại rồi lại nhìn ông già, vẻ trầm ổn bình thường của hắn giờ đây đã biến mất bởi thật sự trong lòng hắn bây giờ đang có rất nhiều suy nghĩ rối bời.
5 Còn thuyền của Vương Minh lênh đênh trên biển Thái Bình Dương ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đến một hòn đảo nằm gần nước. Tuy nhiên đây chỉ là một hòn đảo nhỏ lại nằm trên vùng biển tự do thương mại nên không thuộc quyền sở hữu của bất cứ nước nào.
6 Không hiểu đã hôn mê được bao lâu, Vương Minh dần dần lấy lại được ý thức. Hắn phát hiện ra rằng hắn trông chả khác gì một cái xác ướp. Nếu là bình thường hắn chỉ cần dùng thí sức là có thể xé rách lớp bông băng kia nhưng giờ đây Vương Minh cảm thấy cơ thể mình vô lực, thậm chí ngay cả ngón tay ngón chân cũng khó cử động được.
7 Cầm bản thảo trên tay, đọc một lượt xong, Vương Minh nhìn bản thảo rồi lại nhìn Tà lão. Trên đời này còn có cái gọi là nội công chân khí sao. Hắn toàn định mở miệng hòi thì Tà lão đã nói:“Ngươi thấy kỳ lạ phải không.
8 Tà lão đáp:“Ừm… nhưng đừng mong lần này ta chỉ dạy gì, tự mình mà luyện”Vương Minh không nói gì bởi hắn đã quen với cái phong cách bắt hắn tự sinh tự diệt này rồi.
9 Nhìn thấy sự căng thẳng và tập trung cao độ của Vương Minh, Tà lão cười cười nói: “Không việc gì phải căng thẳng cả. Chỉ là như một buổi luyện tập bình thường thôi.
10 Tà lão và Vương Minh đều không nói gì nữa. Hai người đều đang chìm vào trong dòng suy tư của riêng mình. Một lúc sau như không chịu nổi tình thế im lặng này nữa, Vương Minh lên tiếng trước:“Lần này lão về là có việc gì? Có ở lại không”Tà lão nhìn Vương Minh, cười cười.
11 “Có gì đáng buồn cười sao” Vương Minh khó hiểu hỏi “Khụ khụ…”Ho lên vài tiếng vì sặc, Henry lấy lại bộ dạng nghiêm trang bình thường rồi mới nói“Không phải.
12 Đúng như Vương Minh dự đoán, mắc dù Họa Huệ thôn chỉ cách có 2 km nhưng khi đi bộ đến đó thì trời cũng chập tối. Vừa đi vào trong thôn, đập vào mắt Vương Minh là cảnh những ngôi nhà tranh tiêu điều, người trong thôn thì trông ai cũng nhếch nhác nghèo khổ.
13 Tâm lí lo lắng được cởi ra, ba người tiếp tục chén chú chén ánh. Đang đến lúc cao trào thì từ bên ngoài xuất hiện tiếng gào thét, van xin“Xin các ngươi tha tôi và gia đình tôi…”“Các người tha cho con gái tôi, nó còn nhỏ”Nhiều tiếng gào thét vang lên, kèm theo đó là những tràng cười khả ố của đàn ông phá vỡ quanh cảnh yên tĩnh nơi này.
14 “Két… két…” Khi những chiếc xe dừng lại trước mặt Vương Minh. Một tên nhỏ con, tóc nhuộm xanh, khuôn mặt vẫn còn có chút hoảng sợ nhảy xuống khỏi chiếc xe thứ nhất.
15 Ngủ một giấc ngon lành, Vương Minh khi tỉnh lại thì đã gần 12 giờ trưa. Hắn thay quần áo đi ra thì thấy Nguyễn Dũng, Trương Nghĩa cùng với bố con Lâm gia đang ngồi đó nói chuyện.
16 “Vậy cha nuôi của cậu thế nào rồi tiểu Trương” Vương Minh quan tâm hỏi một tiếngTrương Nghĩa lúc này cười cười nói“Cha nuôi em năm xưa không chịu nộp tiền nên mới bị chúng bắt.
17 Vương Minh không biết nên khóc hay nên cười nữa. Trở thành người thực vật thì khác gì người chết đâu. Hắn cố hít thở thật sâu, cố bình ổn tâm tình. “Là phúc không phải là họa, đã là họa thì không thể tranh khỏi” Vương Minh thầm nhủ mấy câu này trong đầu.
18 Nghe thấy những lời nịnh bợ ngọt như mật của Vương Minh, dì Bạch phì cười nhưng trong lòng cũng thấy thích thích. Mặc dù là một siêu nữ cường nhân nhưng cũng là phụ nữu nên khi nghe lời khén hiển nhiên là vui vẻ rồi.
19 Vương Minh lúc trước đã nhìn bản đồ, với bộ óc vượt trội so với người bình thường nên rất nhanh hắn đã thuộc lòng mọi con đường của thành phố Đông Danh nên lấy xe chở Lâm Yên Yên đến quận 7, một trong ba nơi nhộn nhịp nhất thành phố được gọi với một cái tên “thiên đường mua sắm và ăn chơi”.
20 Vương Minh không nói không rằng, trong ánh mắt hắn bắn ra hàn quang lạnh buốt. Đám côn đồ nhìn thấy ánh mắt của Vương Minh cảm thấy sống lưng bỗng lạnh run lên.
Thể loại: Trọng Sinh, Dị Năng, Ngôn Tình, Đô Thị
Số chương: 50