1 Tại một vị diện cách Trái Đất rất xa, có bốn khối tinh cầu khổng lồ, mỗi tinh cầu đều có đặc điểm bên ngoài khác nhau. Bốn tinh cầu nằm ở mỗi một vị trí cách xa nhau, chúng được ngăn cách thành hai nửa bởi một không gian đặc biệt đầy những đốm sáng nhỏ, một bên là ba khối tinh cầu có kích thước bằng nhau, còn một bên là một khối tinh cầu lớn gấp ba lần những tinh cầu còn lại.
2 Một tháng sau. . .
Trên núi Tản Viên, mặt trời vừa nhô lên, mây mù vẫn phiêu phù xung quanh đỉnh núi, từng đợt gió lạnh thổi qua lay động từng tán cây, thanh âm xào xạc liên tục vang lên.
3 Bốn ngàn năm sau. . . . .
Líu lo. . . . líu lo. . . cúc cu. . . cúc cu. . . !!!
Khi bình minh ló dạng, những tia nắng ban mai ấm áp chiếu xuống xua tan đi những đám mây đen còn sót lại sau cơn mưa, tia nắng tiếp tục chiếu xuyên qua mọi ngóc ngách tấm, sau đó len lỏi qua khe cửa sổ của một căn phòng nhỏ trong một ngôi chùa chiếu sáng lên gương mặt thanh tú mà non nớt của một tiểu hòa thượng.
4 Vì đêm hôm qua trời mưa, cho nên đường khá là trơn trượt, khiến cho việc điều khiển xe càng trở lên khó khăn hơn. Đùng lúc chiếc xe đạp sắp đâm phải chiếc xe ô tô thì đột nhiên gặp phải một bãi cát vàng, làm cho xe bị đổ và lệch khỏi đường đi.
5 Vô Danh nói chuyện một hồi với cô bé kia thì cũng biết được đại khái đây là một thế giới như thế nào. Hắn giả vờ rằng mình bị người ta đuổi giết, sau đó mới bị ngã xuống núi, do đập đầu vào đá nên bây giờ không còn nhớ gì hết, chỉ nhớ rằng bản thân tên là " Vô Danh ", là một kẻ lang thang không nhà, không cửa, không người thân.
6 Một tháng rất nhanh đã sắp trôi qua, chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày Vạn Xuân học viện tổ chức khảo thí tuyển những học viên mới đủ điều kiện gia nhập trường học.
7 Quả cầu thủy tinh sáng lên, hiện lên tám loại màu sắc nhàn nhạt khác nhau, hai mắt của Vô Danh cứ như muốn lòi ra, ánh mắt của hắn hiện lên sự tuyệt vọng.
8 Sau khi Vô Danh rời đi, quảng trường vốn đang yên tĩnh cũng bắt đầu ồn ào trở lại:
- Ranh con phế vật bày đặt lớn lối, lần sau mà để ta gặp lại ngươi thì cứ liệu hồn đấy.
9 Hai ngày sau, cuộc khảo thí tuyển sinh học viên của Vạn Xuân học viện ở phía bắc thành Lai Châu đã kết thúc. Trong hàng ngàn người dự thi cuối cùng chỉ chọn được gần một nửa, trong đó trung phẩm linh căn có ba ngàn năm trăm người, thượng phẩm linh căn có năm trăm ba mươi mốt người, tuyệt phẩm linh căn chỉ có sáu mươi chín người, hoàn mỹ linh căn thì càng hiếm hơn chỉ có hai người.
10 Sau khi tất cả mọi người đã lên phi thuyền, nó bắt đầu bay lên không trung, rồi lao đi với tốc độ rất nhanh. Phi thuyền này là một pháp bảo phi hành, nguyên liệu có nó dùng chính là linh thạch, phi thuyền này cũng chẳng cần cánh hay buồm, hay bất kì một động cơ nào hết, duy trì nó bay đi chính là linh khí từ linh thạch.
11 Nguyệt Nhi được ở một mình trong một căn phòng rộng rãi, ai được đãi ngộ như vậy chắc hẳn sẽ rất vui mừng, còn Nguyệt Nhi thì ngược lại, ở một mình như vậy quá là nhàm chán, cho nên nàng thường xuyên đi dạo trên con tàu rộng lớn này, nhưng cũng rất nhanh thì nàng lại cảm thấy chán.
12 Sau khi Vô Danh rời đi một khoảng thời gian thì có một nam sinh đi tới phòng tắm đó, tên nam sinh vừa mới bước vào trong phòng tắm, nhìn thấy cảnh mấy chục người nằm bò la liệt, có kẻ thì bất tỉnh, máu me khắp nơi thì hai chân của hắn như nhũn ra rồi hét toáng lên chạy thật nhanh ra khỏi phòng.
13 Khoảng hai canh giờ sau, phi thuyền đã đậu ở giữa quảng trường lớn của Vạn Xuân học viện. Phi thuyền vừa dừng lại, các học viên mới được nhận vào từ từ rời thuyền đứng ở phía dưới quảng trường.
14 Ngủ một mạch tới sáng mà không bị ngắt quãng, Vô Danh cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên. Lúc đầu thức dậy còn cảm thấy hơi đau nhức người một chút do vết thương còn chưa lành, nhưng cảm giác mát lạnh từ cơ thể truyền tới giúp Vô Danh có thể biết được không lâu nữa vết thương của hắn sẽ lành hẳn.
15 Theo tiếng nói kia truyền ra, thì kèm theo nó là một luồng uy áp đánh tới, một đao kia của tên áo xanh chỉ còn cách một lớp vải áo nữa là chém cụt mất cánh tay của Vô Danh thì đột nhiên khựng lại, không thể chém tới.
16 Vô Danh vừa xoa xoa đầu của mình rồi ngồi dậy xếp bằng. Vô Danh không còn cảm thấy đau nhức trên cơ thể, cả người hắn lúc này cảm thấy rất là thoải mái, tinh thần mười phần, điều này khiến hắn cảm thấy rất lạ, rõ ràng hôm qua còn bị chém gần chết vậy mà hôm nay lại khỏe re như chưa có chuyện gì xảy ra.
17 - Ọc. . . . ọc. . . . ọc. . .
Tiếng kêu ọc ọc từ trong bụng Vô Danh truyền ra, bụng của Vô Danh đã bắt đầu biểu tình, một tí thời gian luyện công vừa rồi của Vô Danh đã tốn cả một ngày.
18 Vô Danh đang ngồi tu luyện thì đột nhiên mở trừng mắt ra, hắn vừa nhớ ra một điều, điều này rất quan trọng, chính là tại sao đột nhiêntrong đầu của mình lại được truyền vào một lượng lớn thông tin như vậy.
19 - Nguyệt. . . . .
Vô Danh nhìn thấy Nguyệt Nhi thì liền giơ tay lên định gọi nàng, nhưng mới chỉ nói được một nửa thì hắn đột nhiên dừng lại không tiếp tục gọi nữa.
20 - Oành!!
Trong đầu của Nguyệt Nhi giống như muốn nổ tung, đầu óc trở nên mờ mịt, cả người cứng đờ, đôi mắt nàng như hiện lên từng màn sương mờ lưu chuyển, đôi mắt tròn xoe mở to ra nhìn Vô Danh.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 50
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 13
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 24