21 “Con muốn xin lỗi anh ấy lắm, nhưng anh ấy không để ý đến con nữa rồi. ” ***Trong dãy nhà III khu B, có hai đứa trẻ đột nhiên biến đổi khiến người khác phải lo lắng không ít, chứ không chỉ có mỗi Vương Thu Vân và Trương Khải Vinh.
22 Thành Thành đối với Dĩnh Tử trước giờ luôn luôn có thừa trân trọng yêu thương. Anh trai ruột đối với em gái ruột có lẽ cũng chỉ đến được thế này chăng? ***Thành Thành nhà bà đã thích cô bé Dĩnh Tử ở tầng trên mất rồi!Điều này sao có thể chứ?Điều này sao lại không thể chứ?Đúng vậy, nhất định là đúng rồi.
23 Còn bản thân cậu, chết thì chết vậy. ***Nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Thành Thành bước từ trong phòng ra, định chuẩn bị mở cửa, lại thấy mẹ đã nhanh chân ra trước rồi.
24 Cô bé giống như một khoảng trời của cậu. Người đi rồi, trời cũng sụp đổ. ***Tất cả lại quay về như lúc bình thường, cuộc sống lại bình lặng như xưa. Hai đứa trẻ lại mạnh khỏe vui vẻ, thành tích lại nổi trội xuất sắc.
25 “Đến bản thân con bé cũng nói: Hồng Kông thích như vậy, chỉ hận không thể chuyển qua đây, không bao giờ về Vũ Hán nữa. ” ***Thành Thành trải qua một tuẫn lễ mà như đã qua một năm, chịu đựng đến cùng cực sự dày vò của nỗi nhớ mong, cuối cùng cũng đến ngày mà Dĩnh Tử trở về.
26 “Thế nhưng, có đến mấy nhân chứng đều nói, là con trai chị gây hấn kiếm chuyện, hơn nữa khuyên cũng không khuyên giải nổi …” ***Vừa nãy, Đới Tuyết Mai đúng là đã cố ý nói thật lớn.
27 Cảm giác tự ti mặc cảm hoàn toàn không đủ để hình dung tâm tình của cậu lúc này. ***Giữa tháng tám, Dĩnh Tử từ Hồng Kông quay về, nửa đêm mới tới nhà.
28 “Em… không để ý … là anh … để ý thôi. ” Dĩnh Tử nghẹn ngào nói. ***Dĩnh Tử từ lúc gặp lại Thành Thành giờ mới tỉnh lại, cảm thấy thực đau lòng, thật sự rất đau.
29 Trời ơi, được cô ấy hôn là thứ cảm giác này, một cảm giác phiêu nhiên dục tiên nói không nên lời. Cậu nghĩ, cậu có thể chết được rồi. ***Hiểu lầm được gỡ bỏ, trong lòng hai đứa trẻ đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
30 Mỗi ngày Dĩnh Tử đều tới, nói như cách của cô bé thì là: “Em sẽ đến kiểm tra theo giờ đấy nha. ”***Chập tối, Vương Thu Vân tan ca về nhà, vừa vào cửa bà đã lập tức cảm nhận được sự biến hóa trong cảm xúc của Thành Thành.
31 “Thế anh có cần dựa vào tinh thần ‘ta không vào địa ngục, thì ai vào?’ mà hi sinh,, cưới em về đi cho rồi không?” ***Qua một lúc, Thành Thành nói: “Được rồi.
32 “Thành Thành, con bé không thuộc về con. ” “Nhưng, con thuộc về cô ấy. ” ***Trải qua một tháng khắc phục rèn luyện, chân của Thành Thành gần như đã khôi phục trở lại trạng thái trước khi bị thương.
33 Bạn vĩnh viễn cũng không thể biết được bản thân mình thích một người đến thế nào, trừ phi bạn nhìn thấy anh ấy đang ở cùng một người khác. ***Thứ gì là tình yêu, thứ gì là cảm giác yêu một người, Thành Thành không biết, cũng không muốn biết.
34 Dĩnh Tử, em cũng biết đấy, dù cho trước giờ em chưa từng coi tôi là trúc mã của em, nhưng tôi trước sau vẫn coi em là thanh mai của mình! ***Trong mắt tất cả mọi người, Hiểu Đông là đứa con tài giỏi ( thiên chi kiêu tử), gia thế tốt, học thức giỏi, tướng mạo đẹp đẽ, nhân phẩm tốt đẹp.
35 Bởi, Dĩnh Tử trước sau luôn kiên định không rời về việc đứng về phía Thành Thành. Còn nhớ lúc đó từng có một lần, là vào một ngày mưa. Ngày hôm đó, buổi sáng ánh nắng còn rạng rỡ, đến chiều đột nhiên lại mây đen ngợp trời, hơn nữa rất nhanh mưa đã rơi xuống.
36 Đúng, cứ thế đi, đằng nào cũng đau chi bằng hãy đau luôn bây giờ, nỗi đau kéo dài chi bằng nỗi đau đớn ngắn ngủi lúc này. ***Sau khi Thành Thành bị trật khớp gãy xương, Vương Thu Vân đã manh nha có ý định rời khỏi quân khu Vũ Hán.
37 Thành Thành đột nhiên cảm thấy tâm tàn ý lạnh, gật gật đầu nói: “Vậy thôi, em hãy tự lo cho tốt. ” ***Mùa thu qua đi, mùa đông đã đến. Thời tiết càng lúc càng lạnh, lá trên cây cũng càng lúc càng ít đi, việc học của Dĩnh Tử càng lúc lại càng bận rộn hơn.
38 Ngày tháng trôi qua cuối cùng cũng có lúc không thể chịu đựng nổi, rồi đến một ngày bất chợt thấy lệ rơi xuống. Trong lòng không thể không thừa nhận, cậu trước giờ chưa từng thực sự cho rằng sẽ xứng với cô.
39 Những người đang tuyệt vọng thường hay làm ra những chuyện điên rồ, bởi họ đang vô cùng tuyệt vọng. Thành Thành chính là một con người tuyệt vọng như thế.
40 Dĩnh Tử lẳng lặng nhìn hồ sen, đột nhiên điên cuồng dùng giọng nói tuyệt vọng, phẫn nộ và tan nát trái tim của cô gọi tên anh: “Trương Kính Thành!”***Phà đã đến.