41 Anh lập tức tự giễu mình, còn mơ mộng gì nữa chứ? Cô ấy đã sắp gả cho người ta, để ý hay không, thì có quan hệ gì nữa? ***Từ trong hồi ức trở lại hiện thực, Dĩnh Tử tự nhắc nhở bản thân mình, chuyện xưa đã qua rồi, thời gian của họ còn lại chẳng bao nhiêu, cần phải thật trân trọng mới được.
42 Cô thực sự rất mong Kính Thành có thể xoa xoa bàn tay cô, còn cả ôm lấy cô nữa, giống như lúc còn nhỏ vậy. ***Hai người bước lên phà. Vẫn không có chỗ ngồi giống lúc đi, chỉ có chỗ đứng bên cạnh mạn phà.
43 Cái ôm thật chặt này, khiến khoảng cách mười năm giữa hai người họ dường như đã biến mất. Cô lại được quay về trước đây, được quay về vòng tay của anh.
44 Buổi chiều ngày hôm đó, nắng xuân ấm áp. Hai kẻ bị thọt, một lớn một bé, cùng dắt tay nhau đi về nhà. ***Lên đến bờ, ngồi vào trong xe, Hinh Dĩnh lập tức bật máy sưởi.
45 Ám muội là một cái kẹo, ngọt tới mức ưu thương, lời nói này một chút cũng không hề giả dối. ***Những năm này, Thành Thành thực sự rất nhớ Dĩnh Tử. Nhớ nhung khoảng thời gian đã ở cùng cô.
46 Hinh Dĩnh cố hết sức bình tĩnh để hỏi: “Anh dựa vào cái gì?”Kính Thành cũng cố hết sức bình tĩnh để trả lời: “Dựa vào việc anh yêu em. ”***Hai người ăn được một nửa, đột nhiên nhìn thấy ở đầu kia của quán ăn, có một đôi vợ chồng mới cưới đang cầm ly rượu, chúc rượu nhau.
47 “Em có muốn xem phim không?”Gương mặt Hinh Dĩnh lộ ra nụ cười, gật đầu nói: “Vâng. ” Cô rất vui, anh đã thắng cô rồi. ***Phần còn lại của bữa tối, hai người đều không ăn nhiều.
48 Kính Thành lần nữa ôm thật chặt lấy cô, nhẹ nói bên tai cô: “Phải hạnh phúc. ” ***Hai người họ tay nắm tay bước ra khỏi rạp chiếu phim. Trong lòng Hinh Dĩnh đang kích động.
49 Trong lòng Kính Thành vô cùng vui sướng, anh rốt cuộc, đã đem nụ hôn đầu của mình, trao cho cô. ***Kính Thành say sưa càng ôm càng chặt, Hinh Dĩnh rốt cuộc cũng phải ưm một tiếng.
50 Kính Thành nhìn vào trong mắt cô nói: “Anh yêu em. ” Hinh Dĩnh mỉm cười, nói: “Em cũng yêu anh. ” ***Đêm khuya, Kính Thành mãi cũng không thể ngủ được.
51 “Kính Thành, em yêu anh! Dù phải đỡ chân để đi cũng được, khập khiễng mà đi cũng được, ngồi xe lăn cũng được, em vẫn yêu anh như thế!” ***Lại lần nữa hôn tới khi không thể thở nổi, Kính Thành mới buông Hinh Dĩnh ra.
52 “Dr. Zhang, bạn gái thầy thực xinh đẹp!”***Buổi chiều ngày thứ hai, Kính Thành có giờ lên lớp. Nhưng anh lại không nỡ rời xa Hinh Dĩnh, bèn hỏi cô: “Em cùng anh đi tới trường nhé, được không?”Hinh Dĩnh hỏi ngược lại: “Anh đi giảng bài, em đi làm gì chứ?”Kính Thành nói: “Lúc anh giảng bài, em có thể ngồi ở văn phòng của anh.
53 Đột nhiên, Dĩnh Tử cúi người, hôn xuống, hôn lên vết sẹo lớn trên đầu gối Kính Thành. ***Hai người tay nắm tay nhau rời khỏi học viện sinh vật. Kính Thành hỏi: “Em có biết nguồn gốc của Stanford không?”Hinh Dĩnh lắc lắc đầu.
54 Anh chống nạng, đang chăm chú nấu cháo trong làn hơi nóng lượn lờ xung quanh, lại càng khiến anh có một cảm giác gợi cảm khó tả. ***Hạnh phúc viên mãn, hai người họ đều vô cùng mệt mỏi, ôm lấy nhau mà ngủ.
55 “Anh dù phải từ bỏ sinh mệnh mình, cũng không thể từ bỏ em được. ” Hinh Dĩnh mỉm cười, nói: “Vậy thì tốt, vì em cũng thế. ” ***Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ lại là ánh nắng rực rỡ.
56 “Dĩnh Tử, xin lỗi! Khi còn trẻ anh thực sự đã quá ngu xuẩn. ” Nhớ lại khi ở New York, lại vội vã nói thêm: “Giờ cũng vẫn vậy. ”***Thứ hai, Charles gặp được Hinh Dĩnh, cùng cô vui vẻ nói chuyện suốt nửa tiếng đồng hồ.
57 Anh vẫn ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ, thân người thẳng như cái bút, gương mặt ngẩng lên chờ đợi, tựa như đứa bé trong nhà trẻ, đang đợi được cô giáo phát kẹo cho.
58 Kính Thành vô cùng thành khẩn nói: “Anh nguyện ngày ngày chịu đựng sự trừng phạt này. ” ***Trong bồn tắm hơi nước mù mịt, hơi nóng quẩn quanh. Hinh Dĩnh rốt cuộc cũng tắm xong.
59 Gương mặt Kính Thành càng đỏ hơn: “Tôi nghĩ, tôi là bạn trai của cô ấy. ”***Buổi sáng ngày thứ 5, Hinh Dĩnh và Kính Thành cùng tới trường, gặp mấy vị giáo sư trong khoa cũng như trong phòng thí nghiệm.
60 Hinh Dĩnh tan ca, việc đầu tiên là lái xe đưa Kính Thành về nhà. Trên đường đi, Hinh Dĩnh rõ ràng đang tâm trạng rất nặng nề, không mấy khi mở miệng nói chuyện.