1 Đêm khuya ngày hôm đó, cũng yên tĩnh như bao ngày thường, ngoại trừ con chó trong đội tuần tra thỉnh thoảng hướng ra phía ngoài sủa vài tiếng. Một chiếc xe con màu trắng lặng lẽ, nhanh chóng dừng lại ở bên cạnh khu dân cư cao cấp.
2 Đúng tám giờ sáng, Phó Thần Cương gọi điện thoại đến văn phòng - một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có tới ba trăm ngày anh ở lại công ty tăng ca, còn lại sáu mươi lăm ngày khác thì có tới ba mươi ngày, anh bay tới bay lui đi công tác ở nước ngoài, để lại công việc của nhà mình cho phó tổng đảm nhiệm, tự nhiên hôm nay lại phá lệ xin nghỉ một ngày!Con người ta cũng không thể nói là không có việc riêng, nhưng mà, thực sự việc này rất khác thường.
3 "Trời ạ, tớ chưa từng nhìn thấy cậu mệt mỏi thế này bao giờ. " Thạch Dự Thạc liếc nhìn bảo mẫu đang ở dỗ đứa trẻ ở trong phòng bếp một cái, "Cho nên hôm nay cậu mới ở nhà đọ sức với khối thịt nho nhỏ này hả?"Phó Thần Cương, chỉ hơi gật đầu, ngay cả nói thêm một từ cũng lười.
4 "Không, tôi muốn một bảo mẫu có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho nó kia. ""Ấy, tôi vẫn sẽ toàn tâm toàn ý để chăm sóc đứa nhỏ mà!""Ý tôi là, đảm nhiệm tất cả chức năng của một bảo mẫu.
5 Quán con Cò trong phòng chát, có ba Cò mẹ hẹn thời gian lên mạng để chia sẻ tâm sự. "Em. . . lên rồi. " Cò nhỏ màu lam nói. "Em cũng thế. " Cò lớn màu nâu cũng nói.
6 Thiên Dự Quang Điện, thành lập vào mùa Hạ năm năm trước là tiền thân của Thiên Dự, tức là Tường Đạt Quang Điện. Tường Đạt Quang Điện ở Đài Loan đã có lịch sử hơn hai mươi năm, một thời đã từng vô cùng thành công, đáng tiếc là chỉ trong nháy mắt đã bị thất bại thảm hại, cuối cùng bị thu mua với giá rẻ.
7 Phó Thần Cương hồi tưởng lại, vẻ mặt không chút biến đổi. Bọn họ như kiểu chỉ là sống chung với nhau, hoàn toàn không có tình yêu. Nhưng vì Tưởng Tâm Lôi muốn duy trì chất lượng cuộc sống của mình, còn anh là vì muốn củng cố địa vị ở Thiên Dự, cho nên hai người bọn họ ở trước mặt mọi người vẫn giữ bộ dáng tình nghĩa sâu nặng.
8 Liên tiếp suốt mấy ngày, đại Phó tổng giám đốc ở nhà chính thức chịu trách nhiệm làm một bảo mẫu cao cấp. Thật may là được sự phù hộ của khoa học kỹ thuật, nên đại đa số các hội nghị có thể dùng thông tin để hoàn thành, các báo biểu, các đơn giá chờ phê duyệt lại càng có thể dùng E-mail để giải quyết.
9 Hóa ra là như vậy. Khang Hoa Hiên thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là lý do từ chối của anh và những người khác không giống nhau. "Khi đó, tôi vẫn còn là một đứa trẻ.
10 "Đợi đã, xin chờ một chút. ""Sao vậy?""Tôi muốn nói. . . Cám ơn. "Phó Thần Cương sửng sốt ngược lại, anh không ngờ cô vậy mà lại đột nhiên nói cảm ơn với anh.
11 Hơn chín giờ tối, Phó Thần Cương vừa bước vào cửa nhà đã thoáng sửng sốt bởi mùi thơm của thức ăn xông vào mũi. Anh đặt cặp tài liệu lên trên ghế sa lon, vừa nới lỏng cà vạt vừa đi về phía phòng bếp.
12 "Hiện giờ người phụ nữ kia, bất kể có đi tới chỗ nào thì cũng sẽ không có bất cứ công ty dám nhận cô ta nữa. Cả đời cô ta cũng sẽ bị dán cái nhãn này cho đến khi cô ta chết.
13 Không biết những chuyện trong nhà cô đã làm thế nào nhỉ? Phó Thần Cương phát hiện, cô đã làm thật sự rất tuyệt vời. Ngày trước, cho dù là bà Lưu sắc thuốc bổ, hay là Trương Diệu Thanh cố ý nấu chút điểm tâm để định lấy lòng anh, anh hầu như không hề động đến.
14 Một hôm vào buổi sáng, Phó Thần Cương ở trong phòng trên lầu còn đang mặc áo, liền mơ hồ nghe thấy tiếng khóc cố nén. Anh nhận ra đây là tiếng của Hứa Hải Sinh, tài xế của anh, Hứa Hải Sinh thường có thói quen đến nhà anh trước nửa giờ để đón anh.
15 Ban đầu anh chọn Tưởng Tâm Lôi, không có gì hơn vì cô và anh giống nhau ở chỗ. . . đều có cách nhìn thông minh, có lẽ cũng giống anh tính nết có chút ích kỷ nữa, nhưng anh biết cô có cách suy nghĩ riêng của mình.
16 Phó Thần Cương cau mày, mới định giúp cu cậu lật người lại, thì nghe sau lưng truyền đến tiếng chân bước dồn dập. . . "Dì tới rồi đây. . . "Một luồng hơi nước ướt nhẹp nhanh chóng lướt qua bên cạnh anh, chỉ thấy mái tóc ướt được Khang Hoa Hiên vắt trên vai, vội vàng đến bên giường trẻ con để bế Huân Triết còn đang ở bên trong.
17 Anh trở thành nơi trút giận của tất cả mọi người, anh chị em bọn họ cũng bởi vì sự có mặt của anh mà khéo léo giữ được sự cân bằng tuyệt vời. Còn cha của anh - phải gọi là cha nuôi mới đúng, thì lại làm như không thấy tình huống này.
18 Nước mắt Khang Hoa Hiên lại rớt xuống: "Rốt cuộc ngài muốn tôi phải làm sao đây? Tôi không bế nó, nó sẽ khóc, mà bé con khóc ngài sẽ lại gọi tôi ra ngoài dỗ nó.
19 Hai mươi phút sau, Khang Hoa Hiên bước ra khỏi phòng tắm vẻ mặt tinh thần đầy sảng khoái, tâm tình xem ra không tệ lắm, vừa khe khẽ hát, vừa dùng chiếc khăn tắm màu vàng nhạt lau khô mái tóc của mình.
20 "Tôi không nhớ rõ chuyện đời trước, " Anh không thích cách nói của cô, dường như anh muốn nỗ lực phân rõ giới tuyến với cô, vì vậy anh tình nguyện giải thích như vậy: "Vì thế, lúc này xem như là đời này tôi nợ cô.