101 Trong hoàng cung viên thái giám già phụ trách việc gõ mõ cầm canh đang nắn bóp hai đầu gối, cuối cùng lão cũng đi hết được một vòng. Đêm cuối thu khí lạnh ngấm vào tận xương cốt, lão đã già, không còn chịu nổi công việc nặng nhọc này, có lẽ đã tới lúc tìm một người trẻ tuổi hơn thay thế công việc của lão.
102 Sở Tranh vẫn chưa ngủ, hắn vừa về tới Sở phủ liền bị Sở Danh Đường gọi vào phòng. Gần đây Sở Danh Đường đặt toàn bộ tâm trí vào việc quốc gia đại sự, những việc khác ông không rảnh để bận tâm tới, chỉ đến hôm nay ông mới nghe Lại Bộ Thị Lang Sở Danh Nam kể lại chuyện của Sở Tranh và Tô Xảo Đồng.
103 Tiếng chuông trầm mạnh vang lên ngoài đại điện, sau chín tiếng chuông một giọng nói the thé kéo dài ra:- Thượng tr. . . i. . . ề. . . u. . . . Bá quan văn võ vốn đang tới lui huyên náo tức thì nghiêm chỉnh lại.
104 - An nhi!Rồi chạy vội đến đỡ Thành An Lễ dậy, thấy con mặt đầy máu me đang cắn răng chịu đựng cơn đau. Sở Tranh mặc dù không giữ được Thành An Lễ, nhưng cũng làm chậm đà lao tới của y, y chỉ bị trầy xướt ngoài da sơ sơ.
105 Bỗng nhiên nàng nghe "tách" một tiếng, có người đánh đá lửa châm nến, ánh nến sáng rọi vào một khuôn mặt quen thuộc đang mỉm cười nhìn nàng. Tô Xảo Đồng thấy hắn liền cảm thấy yên tâm hơn, nói:- Sở công tử, đây là đâu?Sở Tranh giơ cao cây nến chiếu nhìn xung quanh:- Tô cô nương học thức uyên bác, đừng nói không biết đây là đâu.
106 - Tiểu nhân lúc còn trẻ hay đi đây đi đó khắp Trung Nguyên, khi đi qua một vùng đất hoang dã ở Nam Tề phát hiện ra một cây lạ, dân địa phương gọi là cây ớt, họ thường dùng nó làm thuốc.
107 Võ Mị Nương trong đầu suy nghĩ liên tục tìm cách, cùng lúc tiến tới nhẹ nhàng quỳ xuống, cười duyên nói:- Mị Nương tham kiến điện hạ. Điện hạ không phải đi lo liệu chuyện đại săn bắn cho Hoàng Thượng sao? Vì sao hôm nay lại trở về sớm như vậy?Triệu Khánh không trả lời chỉ hừ một tiếng rồi hỏi:- Nàng đi đâu vậy?Võ Mị Nương u oán đáp:- Mị Nương cảm thấy buồn, trước kia còn có Thu Nhi bầu bạn nay nàng ấy đã là phi tử, lại còn hoài long thai, mọi người trên dưới trong cung đều tụ tập ở chỗ nàng, ngoại trừ Tiểu Lục Tử không một ai chịu trò chuyện cùng Mị Nương, Mị Nương buồn chán quá nên đành phải tự mình dạo chơi khắp nơi ở trong cung.
108 - Tiểu nhân xin chào Yến phu nhân. Tiểu nhân vâng lệnh lão gia chờ ở đây đã lâu. Phố bên kia đã bị phong tỏa, xin phu nhân theo tiểu nhân sang bên này.
109 Tô Xảo Đồng chợt thấy tim đập nhanh liên hồi. Năm ngày, đã năm ngày qua Sở Tranh không bước chân vào Thành phủ, nàng tuyệt không e ngại đối mặt với hắn, bởi vì ít ra như vậy nàng còn có thể nhìn vẻ mặt của hắn, nghe hắn nói mà đoán tâm tư suy nghĩ hắn đang muốn gì, làm gì, chớ không bị động như bây giờ không có chút tin tức nào.
110 - Ngươi đã hao tổn nhiều tâm tư như vậy, bây giờ ta muốn lui cũng lui không được, huống chi nếu ta nói phải đi, ngươi sẽ để ta đi sao?Sở Tranh suy nghĩ một chút rồi nói:- Nói thật lòng ta sẽ không để ngươi đi, nhưng ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện ở lại.
111 Đêm cuối thu mưa lạnh thấu xương, từng hạt mưa quất vào lá cây sàn sạt sàn sạt, giữa rừng một đoàn người đang chạy nhanh như bay, trên người họ từng làn hơi nước bốc lên ngùn ngụt, thỉnh thoảng lại nghe có tiếng người thở dốc.
112 - Năm đó đệ tử các đường của Thánh môn Tây Vực ta tụ tập về tổng đàn tế điện mừng sinh nhật ngàn năm của tổ sư, người nào đó đã để lộ tin tức này cho Tần Vương biết nên cẩn thận, bản tọa đang muốn tính sổ với hắn.
113 Xuống giường, Tô Xảo Đồng nhìn ra ngoài trời, ánh nắng rực rỡ tươi đẹp, bất chợt cảm thấy có chút nghi hoặc. Nàng nhớ là sau khi Sở Tranh ra khỏi cửa, nàng trở lại phòng vừa ngả đầu xuống gối là ngủ luôn, nhìn trời bên ngoài thế này hình như chưa đến buổi trưa, chẳng lẽ nàng mới ngủ được có một chốc?- Tiểu thư, rốt cục tiểu thư đã tỉnh.
114 - Hách Liên tiền bối. Hách Liên Tuyết đứng dậy chào:- Thánh môn Hách Liên Tuyết xin ra mắt công tử. Ba năm trước được công tử hạ thủ lưu tình, hôm nay trở lại đây tạ ơn.