21 - Tranh nhi, thời gian vừa qua con không ở trong phủ, cô cô nhiều lần phái người đến hỏi thăm con, còn muốn ta lần này đưa con vào cung thăm nữa. Sở Tranh nghe vậy không khỏi nhớ lại năm xưa khi ở Sở phủ ở Bình Nguyên thành có gặp qua vị phụ nhân quý phái kia, lúc đó hắn còn chút kỳ quái vì sao vị phụ nhân đó nhìn hắn mà khóc, bèn nói rằng:- Dạ vâng, hài nhi cũng chưa vào hoàng cung lần nào, nhân dịp mở mang kiến thức một chút.
22 - Các ngươi chờ ở cửa, một mình ta đi vào trong đó hay hơn. Đã không mặc quan phục, Sở Danh Đường cũng lười nói hai chữ “bản quan”. Hai ngươi kia hơi do dự:- Đại nhân, hay là để thuộc hạ đi vào cùng, nếu không phu nhân sẽ trách tội thuộc hạ mất.
23 - Thiếp đang lo mượn cớ đi gặp Sở bá phụ, xem ra Tranh nhi đã cho vi nương một cơ hội rồi. Phu quân, chàng ra ngoài đi dạo đi, thiếp thay Tranh nhi đến chỗ Sở lão bá bồi tội.
24 - Khinh Như tỷ, thế này là sao?Liễu Khinh Như nghiêm nghị nói:- Thường ngày nô tỳ quản giáo Thúy Linh không nghiêm, nha đầu này trước mặt thiếu gia chẳng phân biệt chủ tớ tôn ti, hôm qua còn bất kính với thiếu gia, nếu không giáo huấn, sợ rằng sẽ bị ngoại nhân chê cười.
25 Sở Tranh nhìn thoáng qua một đám người đối diện đang đi tới, nhận ra là đám người Sở gia ở kinh thành, liền đứng sang một bên nhường đường cho bọn họ đi trước.
26 - Phu nhân đối với nô tỳ ưu ái như thế, nô tỳ đương nhiên. . . vâng theo. Sở Tranh lúc này mới tỉnh táo lại, thấy hai nữ nhân trước mặt tự biên tự diễn rồi quyết định, hoàn toàn không coi đương sự là hắn vào đâu, hớt hải la lên:- Mẹ, con mới bây nhiêu tuổi, mẹ chưa chi đã giúp con tìm thiếp?Sở phu nhân trừng mắt rồi liếc xéo hắn một cái:- Con còn nhỏ sao, đã mười bốn tuổi rồi, hai năm nữa là thành niên, đây không phải cưới vợ chính thất, con nhà người khác lớn giống con ai mà không có thị thiếp, người biết chữ thông đạt lễ nghĩa như Khinh Như, lại là một cô nương thiện lương, vừa khôn khéo lại giỏi giang như vậy đào đâu ra, con còn kén này kén nọ nữa à?Nói rồi Sở phu nhân quay sang Liễu Khinh Như nói:- Không cần để ý đến hắn, có ta cùng lão gia ở đây, hắn còn có thể phản đối hay sao?Tử Quyên, Thúy Linh thấy tình hình chuyển tiếp đột ngột, trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhìn nhìn Sở Tranh, lại quay qua nhìn Liễu Khinh Như, rồi thầm cười trộm với nhau.
27 Liễu Khinh Như cảm thấy khó xử vô cùng, vội vàng chuyển đề tài, chỉ vào những quyển sách trên bàn hỏi:- Công tử, những thứ này là sách gì mà chàng đọc lâu vậy?Sở Tranh cũng phối hợp, đáp lời:- Đây là một số tài liệu về Ưng đường của Sở gia, lúc gần đi mẹ phân phó ta và nàng phải xem kỹ chúng một lượt, nhưng hồi chiều ta mải mê đọc, nên đã quên gọi nàng.
28 Nhớ tới buổi nói chuyện tối hôm qua cùng Sở Tranh, Ngô An Nhiên thầm than: những ngày tốt đẹp đã chấm dứt. Khi ông ta đồng ý cùng Xuân Doanh tới kinh thành, cũng đã dự liệu được chuyện hôm qua.
29 Thúy Linh thấy Sở Tranh trở về, trong lòng như trút được gánh nặng, thở phào nói:- Thiếu gia, cuối cùng người cũng đã trở về. Sở Tranh không vui nói:- Ngươi có chuyện gì thế? Tại sao lại vội vội vàng vàng như vậy?Thúy Linh vừa thở hổn hển vừa nói:- Thiếu gia không biết, phu nhân.
30 - Tất cả đứng lên đi. Bốn người nghe vậy liền nói:- Dạ. Sau đó từ từ đứng lên. Sở Tranh nhìn bọn họ nói:- Việc hôm nay nếu bản công tử làm theo gia pháp, thì đã đuổi các ngươi đi, nhưng dù sao các ngươi cũng do đường gia gia (ông họ) hết lời đề cử, bản công tử không muốn lão nhân gia phải khó xử, càng không muốn cho lão nhân gia biết mấy nữ hài do đích thân người dạy bảo lại vô lễ như thế, có phải các ngươi thấy bản công tử trẻ người non dạ, nên các ngươi không phục chăng?Bốn người vội nói:- Tiểu tỳ không dám.
31 - Thỉnh Trần tiên sinh vào đi. Thúy Linh đáp:- Dạ. Chốc lát sau dẫn Trần Chấn Chung bước vào trong nhà. Sở Tranh thấy Thúy Linh trong dáng vẻ của một tiểu tỳ ngoan ngoãn, nhẹ nhàng thùy mị trông thật thuận mắt, không khỏi buồn cười, hôm nay giáo huấn nàng vài câu thật có hiệu quả, chứ cứ y như tính tình thường ngày thì nàng đã xông thẳng vào trong phòng.
32 - Có thể ở bên cạnh thái tử chỉ có thái giám và cung nữ, ở trong cung người của Ưng đường trung thành với Sở gia không ít, nhưng trung thành với ngươi chỉ sợ không có một mạng.
33 Sở Tranh không thèm để ý, ít ra vẻ ngoài của hắn vẫn biểu hiện khiêm tốn, bộ dạng như một vãn bối nghe thụ giáo. Tâm tư của hắn hiện nay chỉ quan tâm tới Xích đường và Thanh đường.
34 Sở Tranh nghe xong cười mắng:- Ngươi đúng là không có tiền đồ. Trong lòng lại nghĩ sư phụ tuyệt đối không đơn thuần đi thanh lâu chơi đùa, nếu không ông ta chỉ cần chọn thanh lâu tốt nhất mà vào là được, nhất định là ông ta có mưu đồ gì đây.
35 Sở Phương Hoa thấy Sở Tranh đi ra liền hành lễ nói:- Có phải đường chủ muốn rời phủ?Sở Tranh sửng sốt giây lát rồi trả lời:- Đúng vậy!Sở Phương Hoa liền nói:- Vậy thỉnh đường chủ mang theo chúng ta đi cùng.
36 - Hóa ra là đồng môn Huyết Ảnh tông. Nhưng Cơ phu nhân ngẫm lại một chút thấy không đúng, nói:- Nghe nói Huyết Ảnh tông nhiều năm trước đã bị bạch đạo võ lâm Nam Tề tiêu diệt, chỉ có duy nhất môn chủ trốn thoát, ngươi họ Ngô, lẽ nào…Lúc này một thanh âm ôn nhu vọng từ ngoài cửa vào:- Nhiều năm không gặp, Ngô sư huynh phong thái vẫn như xưa, quả thực đáng mừng.
37 - Sư phụ, mị nữ kia là người thế nào?Ngô An Nhiên nhìn hắn hừ nhẹ:- Tiểu tử nhà ngươi đừng lắm chuyện như vậy. Sở Tranh nghe vậy bực bội nói:- Vậy sư phụ nói cho đồ nhi biết người mượn mị nữ kia để làm gì? Không phải mang nàng về phủ đấy chứ? Nếu như thế Xuân Doanh tỷ không lột da người mới là lạ.
38 - Tranh nhi, có chuyện gì vậy?Sở Tranh liền thuật lại chuyện Ngô An Nhiên thú nhận trên xe ngựa với song thân, Sở phu nhân nghe xong đột nhiên biến sắc, cả giận mắng:- Ngô tiên sinh cũng hơi quá đáng, sao lại có thể nói giỡn những chuyện như vậy?Sở Tranh oán hận nói:- Thời gian này con có nhiều chuyện cần ông ta giúp sức, sau khi xong việc sẽ từ từ thanh toán.
39 - Tiểu đệ sao dám cùng công chúa động thủ?Triệu Mẫn cười nói:- Không việc gì, ngoại trừ sư phụ và Kỳ tỷ ra, bản cung chưa từng giao thủ với ai khác, lần trước cùng kỳ tỷ ra ngoài du ngoạn, chủ yếu đi xem phong tục tập quán ở các nơi, vẫn chưa từng luận bàn võ công với ai.
40 Sở Lâm thấy Sở Tranh sắc mặt tái nhợt, quần áo vết máu loang lổ, trong lòng cực kỳ sợ hãi, nói:- Tranh nhi, cháu bị sao vậy?Sở Tranh thấy Sở Lâm đã tới, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ chỉ người nọ nói:- Cô cô, là hắn ra tay động thủ, hắn muốn giết cháu.