1 - Ái phi! Trẫm… có đẹp trai không?Đường Huyền chỉnh trang quần áo đầu tóc, nhìn vào chiếc gương đồng hỏi. Sau lưng hắn lúc này là một nữ tử kiều diễm mị hoặc vô cùng.
2 Một đêm không ngủ, đến buổi triều thứ hai, Đường Huyền ở giữa đại điện chỉ thẳng mặt Ô thái sư mà mắng một trận, lúc thì mắng lão tại sao mà xấu như vậy, lúc lại mắng lão tại sao gầy như vậy, nhìn văn võ đại thần ai cũng béo tốt hồng hào, nhìn lão gầy gò ốm yếu như vậy thật mất mặt triều đình, đã thế lại bị gù, người nước khác không biết lại nói Hoàng Thượng nước này bạc đãi đại thần.
3 Giun đệ đệ, trăng đêm nay đẹp ghê, thật sự là làm say lòng người, chúng ta có phải là nên tìm một vài phi tử rồi vui vẻ một chút không?- Giun đệ đệ, tay gấu, vây cá, tổ yến, đuôi hổ… đều là đại bổ a, rất có ích cho ngươi, đại ca ta sẽ ăn hết chúng, ngươi nhớ phải tranh thủ hấp thụ nha, càng béo càng tốt, ba ngàn giai nhân ở hậu cung đang chờ chúng ta đó!- Giun đệ, ngươi có thể phấn chấn lên chút được không, có ai làm đệ đệ như ngươi không, đại ca ta gọi cả ngày cũng không ngóc đầu lên.
4 - Tiểu di muội, dù sao chúng ta đều là người nhà, có gì từ từ nói…Đường Huyền ôn hòa nói, rất giống ông anh trai đang dụ kẹo cô em gái. Tiểu cô nương vẫn không dám nhìn hắn, vừa thẹn vừa tức nói:- Ngươi… ngươi…vô sỉ, còn không mặc quần vào?- Nhìn trẫm có giống thằng ngu lắm không? Mặc vào để nàng giết ta sao?- Ngươi trước hết mặc quần vào rồi nói sau!Đường Huyền nghe vậy cúi xuống nhặt quần, sau đó có tiếng sột soạt vang lên.
5 Một đêm cứ thế trôi qua, Đường Huyền cùng hai nữ tử cũng không hiểu thế nào mà đều đã ngủ thiếp đi. Hai nàng thì nằm trên giường, hắn thì nằm dưới đất.
6 Từ trên triều trở về, Đường Huyền một mình tới ngự thư phòng, để lão thái giám ở ngoài. Hắn nằm lên chiếc ghế to, nhìn trần nhà hắn thầm nghĩ: “Lần này mới chỉ là hạ độc, lần sau chẳng may có sát thủ tới một đao chém bay đầu ta, vậy chẳng phải xong rồi sao? Không được, phải mau tìm biện pháp đối phó thôi!”Nghỉ ngơi chốc lát, Đường Huyền lại tới Ngọc Lăng cung.
7 Đường Huyền ngừng cười, nghiêm nghị nói:- Lão Dư, nếu ngươi đã nói vậy thì trẫm cũng không quanh co nữa. Hiện tại trẫm có việc cần ngươi giúp, ngươi có nguyện ý giúp trẫm không?Dư lão thái giám vội cúi đầu nói:- Chỉ cần là yêu cầu của Hoàng Thượng lão nô muôn chết không từ!- Trẫm cũng chẳng cần ngươi chết làm gì, chỉ là hiện tại muốn mượn chút tiền của ngươi để dùng, ngươi cũng đừng nói không có, tiền trẫm mượn cũng sẽ trả lại cho ngươi gấp bội, tới lúc đại sự hoàn thành thì ngươi cũng không thiếu chỗ tốt đâu.
8 Từ hôm đó trở đi, bữa ăn của cấm vệ quân được cải thiện lên rất nhiều. Đường Huyền cứ một hai ngày lại tới, thậm chí có lúc cao hứng còn dùng bữa cùng bọn họ.
9 Đường Huyền đầu chiều rảnh rỗi lại tới Ngọc Lăng cung. Lúc này cô em vợ yêu quý của hắn đang ngồi trên một hòn đá tròn to trong hoa viên. Nhìn sắc mặt có vẻ không được cao hứng cho lắm, đôi môi nhỏ nhắn đang cong lên, nhìn quả thực muốn cắn một phát…- Tiểu di muội, hôm nay ai chọc giận ngươi thế? Lại đây để trẫm an ủi một chút!- Cút!Diễm nhi thấy hắn đến thì lạnh nhạt phun một tiếng.
10 Lúc tỉnh lại thì Đường Huyền phát hiện mình đã bị trói lại vào góc tường, hắn thầm hoảng sợ: “Chẳng lẽ có kẻ nhận ra ta là Hoàng Thượng nên muốn giết? Mấy kẻ này chắc không phải là do Tam hoàng thúc phái tới chứ?”Hắn lại nhìn xung quanh một chút, phát hiện ra cô em vợ cũng đang bị trói ở góc tường, ờ giữa phòng có mười tên to cao cầm đao đứng canh, ngồi trên ghế là một vài người trông có vẻ là thủ lĩnh, cả bọn đều tập trung nhìn cô em vợ, đối với Đường Huyền ngược lại không có hứng thú cho lắm.
11 Đường Huyền nghe vậy mới thỏa mãn, tủm tỉm cười nói:- Thì ra là tiểu di muội, ta nhớ ngươi muốn chết đi được. Vừa nói hắn vừa đưa tay ra bắt lấy tay Diễm nhi đang nắm song sắt.
12 - Uy, nguơi không phải nói có cách cứu chúng ta ra sao? Như thế nào mà bây giờ còn nằm đó ngủ?Tần Diễm Diễm thấy Đường Huyền nằm vắt chân chữ ngũ ngủ say sưa ở góc tường, miệng còn chảy nước miếng, ghê tởm tới không thể ghê tởm hơn, liền cất tiếng hỏi.
13 Đường Huyền sau khi phân phó các nhóm cấm quân hành động, liền tìm một quân lính có dáng người hao hao tên cai ngục, cho thay quần áo rồi quay lại núi theo đường cũ.
14 Mặc dù còn nhiều thứ chưa hoàn thành đã bị phá bỏ, nhưng khi bước vào ngự hoa viên Đương Huyền vẫn có cảm giác choáng váng. Non bộ, vườn hoa, hồ nước, phòng ốc, chim chóc ong bướm… Trông không khác gì một thiên đường.
15 Đường Huyền từ ngày sống lại tới giờ mỗi tối đều tới Ngọc Lăng cung nghỉ. Ái phi của hắn vừa xinh đẹp đoang trang, lại dịu dàng, biết chiều ý người khác.
16 Đường Huyền tới võ trường của cấm vệ quân, thấy đang có mấy ngàn người tập trung. Thấy Hoàng Thượng tới tất cả đều quỳ lạy. Đường Huyền hỏi:- Các vị huynh đệ hôm nay làm sao sắc mặt không tốt như vậy?Đám cấm vệ quân nhìn nhau, nhưng không ai nói một câu, nếu là bình thường hoàng thượng tới dẫn chúng đi ăn chơi đập phá thì nhất định ai nấy đều rất cao hứng.
17 Trong kỹ viện, tới khi đám cấm vệ quân ai nấy đều ngà ngà say, Đường Huyền chợt đứng dậy đưa tay ra hiệu ọi người yên lặng. Sau đó hắn chợt nhặt thanh đao lên, cứa mạnh vào cổ tay, máu tóe ra chảy ròng ròng xuống.
18 Để tăng tính thuyết phục cho lời nói của mình, Đường Huyền chỉ vào một hòn giả sơn cách đó khoảng bảy tám mươi trượng, nói:- Các ngươi có ai có thể đứng từ đây mà phá vỡ tảng đá kia?Mọi người nghe vậy đều lắc đầu.
19 Ô thái sư nghe vậy kinh ngạc một hồi, vội nói:- Hoàng Thượng, không thể làm vậy được!- Tại sao không thể?Đường Huyền cũng không gấp, từ tốn hỏi. - Nếu phản loạn không bị trừng phạt mà lại được phong quan thì dân chúng ai chẳng muốn tạo phản?! Đường Huyền lắc đầu nói:- Tình huống đặc biệt thì phải sử dụng kế sách đặc biệt.
20 Sáng hôm sau, trong vương phủ. - Tần Vũ Trung, bản vương đối đãi với ngươi trước nay thế nào? Tại sao ngươi phản bội bản vương? Tần Vũ Trung sáng sớm đã bị gọi tới vương phủ, nghe vậy thì ngẩn người, không hiểu Tam vương gia đang nói cái gì.