61 Trong màn đêm yên tĩnh căn biệt viện lặng lẽ nằm đó. Gió thổi lá cây xào xạc như dự báo trước ột buổi tối chẳng lành. - Bản đồ vẽ chính là căn biệt viện này à?Tư Mã công tử dừng ngựa cách căn nhà tầm vài chục trượng, hỏi một tên thủ hạ bên cạnh.
62 - Tiểu Liên Phi, nàng có biết thế nào gọi là “Tọa Hoài Bất Loạn” không?Đường Huyền đặt Thanh Liên ngồi trên đùi mình, hai tay nghịch ngợm khắp nơi. Thanh Liên muốn tránh ra cũng không được.
63 Thanh Liên hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói:- Chỉ cần công tử không tạo phản nữa, Thanh Liên nguyện ý sau này theo ngài tới hết đời, cho dù phải sống nghèo hèn khổ sở Thanh Liên cũng chịu được!Đường Huyền nghe vậy cảm thấy rất có ý tứ, cười nói:- Nàng nói là theo ta cả đời? Vậy cho ta thân thiết một chút cũng được phải không?Thanh Liên ngượng ngùng gật gật đầu.
64 Thủ hạ của Thái công tử bị đám kỵ binh nọ giết mất không ít, đang lúc bối rối thì một đội kỵ binh khác tiến vào, nhìn binh phục thì giống như người của Tam vương gia.
65 Cùng lúc đó Tư Mã tể tướng cũng đang khá nóng ruột trong phủ. Thằng con thứ ba ra ngoài gây sự giờ còn chưa có tin tức, không ngờ bên kia Tam vương gia lại tiến hành tạo phản.
66 - Tam vương gia, họ Tư Mã đã lấy được quyền điều động cấm vệ quân, hiện tại hoàng cung cũng đã bị chúng kiểm soát!Tam vương gia mặt tái đi, trầm ngâm hồi lâu, gằn giọng:- Hừ, hiện tại nói gì cũng đã muộn, ngày này sớm muộn cũng phải tới.
67 Nhánh quân đầu tiên do Thái Đề đốc chỉ huy, không mấy khó khăn đã bắt được toàn bộ các quan viên phe Tư Mã tể tướng, nhánh còn lại đánh về phía hoàng cung.
68 Tam vương gia lúc này được tin, cũng không rảnh mà ngồi suy đoán xem tại sao Tần Vũ Trung lại hành động như vậy, chỉ ra lệnh cho Lý Thắng cứ việc hồ nháo với đối phương, chỉ cần cầm chân được cấm vệ quân là được rồi, đánh bạc cũng được, mất chút bạc không sao hết.
69 Tên tướng quân nọ thấy Tần Vũ Trung có vẻ không chịu giúp, bèn hừ một tiếng, xoay người bỏ đi. Không ngờ Tần Vũ Trung đột nhiên nói:- Đứng lại! Hừ, các ngươi phải chờ cho bản tướng đánh bạc xong đã rồi mới được đi.
70 Trời cuối cùng cũng sáng, trong hoàng cung Tư Mã tể tướng lúc này đã tỉnh lại, lão lập tức hỏi thủ hạ về tình hình bên ngoài. - Bẩm tể tướng đại nhân, ba vạn quân hiện đã chết mất hơn nữa, còn cấm vệ quân thì chưa thấy tung tích đâu, chúng ta chỉ e khó cầm cự lâu hơn!- Sao… sao có thể… Tần Vũ Trung đâu, hắn làm gì mà bây giờ chưa tới!Tư Mã tể tướng nghe thủ hạ báo lên thì vô cùng hoảng sợ, theo kế hoạch lão vốn muốn cố thủ ở đây, chờ tới thời gian thích hợp thì cho gọi cấm vệ quân về đánh úp từ phía sau, tiêu diệt gọn gàng địch nhân, nhưng hiện tại đã nửa ngày trời mà một chút tin tức của Tần Vũ Trung cùng cấm vệ quân cũng không có, thế này là thế nào, không có mười vạn cấm vệ quân, kế hoạch của lão coi như phá sản hoàn toàn!- Không được! Lão phu phải rời khỏi đây trước!Từ ngày hôm qua quần bị dính vào ghế, áo bị cháy không dập được lửa đã khiến Tư Mã tể tướng đã trở nên nhát chết hơn nhiều, lão thậm chí còn nghĩ rằng vì mình có ý đồ phản loạn nên mới bị ông trời trừng phạt? Thôi thì hiện tại chạy giữ thân trước, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!Chợt lúc này một giọng nói quen thuộc truyền tới:- Tư Mã đại nhân muốn đi sao? Ngươi mà đi thì lấy ai bảo vệ trẫm đây?!……Lúc này Lý Thắng đã nhận lệnh của tam vương gia lui quân về.
71 Đến đầu giờ mão hoàng cung đã yên lặng trở lại, đám quân đội của Tam vương gia cùng Tư Mã tể tướng trong hoàng cung đều đã bị quét sạch. Lúc này trong địa lao, Đường Huyền ngồi đối diện Tư Mã tể tướng cùng Tam vương gia.
72 Bên ngoài công thành, lúc này gần mười vạn quân đang hỗn chiến kịch liệt, máu chảy thành sông, mỗi binh sĩ đều mang một tâm lý không chết không ngừng.
73 - Hừ, trẫm đang tính hay là cho các ngươi chết già, sau đó cả nước lập đại tang, rồi xây một cái miếu to, cho vạn dân mỗi ngày đều có thể phúng viếng.
74 - Tiểu di muội thân ái, ngươi mới thay kiếm à, thanh này đẹp ghê! Ai nha, kiếm đẹp nhưng tay người cầm kiếm còn đẹp hơn a! - Nga, tiểu di muội, trẫm mấy ngày không thấy ngươi, nhớ đến chết a, trẫm có bao nhiêu chuyện muốn kể cho ngươi mà chưa có cơ hội… Di? Tiểu di muội, sao ngươi lại khóc? Bụi bay vào mắt à, tới đây trẫm thổi cho!Đường Huyền bước vào ngư hoa viên, thấy Tần Diễm Diễm cầm kiếm hầm hầm đứng đó, không những không sợ mà ngược lại lập tức chạy tới, hi hi ha ha nghịch ngợm hết chỗ này đến chỗ khác.
75 - Sư phụ?!Tần Diễm Diễm mở cửa thì thấy người gõ cửa là sư phụ nàng. Sư thái bước vào, khẽ nhìn gương mặt Tần Diễm Diễm, sau đó ôm nàng vào nhẹ nhàng nói:- Diễm Nhi, sư phụ vừa thấy con hớt hải chạy từ ngoài về, có chuyện gì à, sao sắc mặt kém như vậy?Tần Diễm Diễm lập tức lắc đầu nói:- Không… không có chuyện gì đâu, sư phụ người mau ngồi, để Diễm Nhi châm trà.
76 Đường Huyền thấy Tần Phỉ Phỉ ngơ ngác nhìn mình, lập tức ngượng ngùng cười, thầm mắng: “Lại quá vội vàng rồi, phải giả vờ từ chối mới đúng!”Hắn vội chuyển đề tài:- Ái phi a, lần trước trẫm hứa tặng quà sinh nhật cho nàng, tới tận bây giờ vẫn chưa tặng, trẫm rất là băn khoăn a!Tần Phỉ Phỉ nghe vậy ôn nhu nói:- Hoàng Thượng, sinh nhật nô tỳ qua đã lâu rồi.
77 Đường Huyền đêm nay không hiểu sao lại không ngủ được, mất ngủ nguyên một đêm, ngày hôm sau lên triều hai mắt đã thâm quầng. Quần thần thấy vậy vội khuyên bảo hắn không nên quá lao lực vì quốc sự, dù sao hiện tại phản loạn coi như đã tạm yên ổn, phải lấy long thể làm đầu…Đường Huyền gật gù tỏ vẻ đã biết, hai mắt thì díp cả lại.
78 Sau đó là một số chuyện khác, quanh đi quẩn lại cũng toàn vấn đề mà Đường Huyền không hiểu cũng như không giải quyết nổi, đành ậm ừ vài câu rồi động viên Ô thái sư cùng các quan lại cố gắng làm việc, sau đó phủi mông bãi triều đi về.
79 Thấy Đường Huyền ngốc ngốc nhìn mình, Tần Phỉ Phỉ bật cười nói:- Đây là lời của sư thái, thực hư ra sao có lẽ phải chờ muội muội trở về mới biết được! Ngài cũng không cần lo lắng cho tiểu muội, sư thái nói công phu của nàng cũng rất khá rồi, hành tẩu giang hồ sẽ không gặp phải việc gì đâu.
80 Thời tiết hiện tại tuy vào đầu xuân nhưng lại vô cùng rét, trong đêm tối gió lạnh rít từng đợt, tuyết rơi mù trời. Đội nhân mã đội tuyết mà đi, tiến vào một tòa thành nhỏ.