101 Trần tri huyện kinh hoảng ngã bệt xuống đất, thằng cháu họ của lão còn chưa kịp kêu tiếng nào đã chết không kịp ngáp, ngay cả đám bộ khoái của lão cũng hoảng sợ không kém.
102 Đường Huyền hồ lộng Trần tri huyện một hồi, rốt cuộc cho thả y về. Trần tri huyện giống như được đặc xá, lập tức cho người ôm xác thằng cháu rồi chạy thẳng.
103 Đường Huyền đợi nha hoàn kia rời khỏi, bèn quay lại ôm lấy Thanh Liên đằng sau. - Bảo bối, muộn như vậy còn không ngủ, có tâm sự gì sao?Thanh Liên thấp giọng nói:- Công tử, có phải Thanh Liên vừa quấy rầy chuyện tốt của ngày không?- Chuyện tốt?.
104 Thẳng tới hoàng hôn ngày hôm sau Đường Huyền mới dậy, mở mắt ra, hắn thấy Thanh Liên đang ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào tạo nên một vầng sáng vàng nhạt trên người nàng, thoạt nhìn giống một bức tranh tĩnh vật.