1 Năm nhà Tống dời đô về đất Lâm An ở phía Nam, nhằm niên hiệu Kiến Viêm năm thứ tư, Cao Tông hoàng đế cải hiệu là Thiệu Hưng năm thứ nhất. Thuở đó có một vị Kinh doanh Tiết đạt sứ tên là Lý Mậu Xuân, người Chiết Giang, vợ là Ứng thị rất hiền thục.
2 Thơ rằng:Có công tìm tiên cảnhTiên cảnh nào đâu xaTrước mắt không tham luyếnTrong lòng ắt thảnh thơiđất trời thênh thang rộngUng dung ngày tháng dàiSuốt đời an bổn phậnNào phải đắn đo chi.
3 Thơ rằng:Cây cỏ hương hoa cũng hiếu thiềnMấy người nấy ná thoát trần duyênĐạt Ma Tây trúc truyền Đông đô. Đạo Tế Tây Hồ cưỡi rượu thuyềnMưa núi mịt mờ xiên lại thẳngGiọt sen lác đác khẳm rồi nghiêngMây trắng la đà trôi tự tạiBên rừng thong thả ấy thần tiên.
4 Vác Hộ Pháp rượt yêu khắp trang việnBệnh phục thần giận đánh lão đại nhânCó thơ rằng:Cửa gỗ dựng rồi chửa muốn sangDõi nhìn chim chậu nhảy lan manNhà ngọc dễ chôn thiên cổ hậnGác vàng khó đổi một thân nhànMây giăng đầu núi soi lòng thácLá rụng rừng thu thấu viễn sanThông già thở khói màu xanh biếcPhải trái xem tuồng mây trắng ngang.
5 Châu viên ngoại nơi hoa viên gặp yêuQuán Tam Thanh mời được lão đạo sĩCó thơ rằng:Tháng năm vùn vụt nắng mưa thayKhóa lợi đàm danh chớ miệt mài,Xương trắngbuông tay chôn trũng rậmVàng ròng khó gìữ tóc khôn phaiChết đi luống để thiên niên hậnLúc sống nào ai chịu rảnh tayRa cửa hú dài trời đất rúngMây trắng bồng bềnh chim hạc baỵLão đạo sĩ bị Dương Mãnh lia mấy quyền, khăn đạo sĩ rách bươm, trâm vàng rơi xuống đất.
6 Châu viên ngoại thuật kỹ việc gặp yêuLưu Thái Chơn bắt yêu bị Yêu bắtCó thơ rằng đời người như giấc chiêm bao đất trời quán trọ nơi nào quê cha đó đây lưu lạc ta bà, Nơi nào dừng bước, mai hoa thưởng nhàn.
7 Thấy giai nhân, chàng ngốc nổi lòng tàTưởng người đẹp, nào ngờ yêu nữ hiệnThơ phù dung:Phù dung nở, bến sông hồngMặt thiếp xinh hay phù dung rõ xinh!Hôm qua đê dấu thiếp inCớ sao thiên hạ quên nhìn phù dung?Chí Khôi đang ngồi tơ tưởng đến Nguyệt Ngạ Trống đổ canh hai, bỗng tấm rèm lay động, một người con gái thiên kiều bách mị, phẩm mạo đẹp xinh, phong thư diễm lệ đi vào.
8 Dạy pháp thuật, Tế Điên đùa đạo sĩMất linh phù, Quốc Nguyên vội tìm thầyCó thơ rằng:Đêm thanh gió mát trăng trongCó người thiếu nữ bên sông mỉm cườiNắn dây mượn phím gởi ngườiAi tri âm đó đã mười năm quạRa khỏi quán rượu, định đi đến Tam Thanh tìm Lưu Thái Chơn, thấy khí ngất trời, Tế Điên vội án linh quang xem rồi vỗ tay ba cái, gật gật đầu, nói:- Hay quá! Hay quá! Ta đâu bỏ đi được!Vừa đi vừa lẩm bẩm cho tới Tam Thanh quán.
9 Triệu Văn Hội Tây Hồ mời Đạo TếTúy Thiền sư khiển tướng trộm linh phùCó thơ rằng:Tiêu Tương bến nước đón xuân sangBăng rã hoa mai se sẽ tànMong chàng giữ mãi màu son tre?Mỗi năm một bận ghé huyên hàn.
10 Triệu Bân đêm dọ Các Thiên lâuAnh hùng trượng nghĩa cứu công tửThơ rằng:Bọt nước phù hoa bã lợi danhLửa hồng đốt rụi cả mày xanhSang hèn giàu có thay phúc chốcTrí nhân tạng mắt chỉ cười lành.
11 Anh em nhận mặt cùng tỏ khúc nhôi ngày cũTớ thầy lánh nạn tạm thời trốn ở Lý giaCó thơ rằng:Nhà tranh mé núi nước xanh trongTới lui chầy tháng hóa thêm nồngMấy hàng đào lý hoa hồng bạchMột thảm đồng xanh lúa trổ bôngChõng trúc đêm nằm mưa gõ nhịpBên song hé mở ngắm mây hồngNhân sinh vô sự thân nhàn cảnhĐược đến thanh nhàn há bổng không.
12 Tế Công khéo độ Hàn Điện NguyênHàn sĩ bỏ con gặp Phật sốngCó thơ rằng:Ngọc đường hoa chúc với sanh caTrướng gấm đầu làng phú quý giaNào giống nhà tu tranh lá cũMột trời tuyết lạnh sáng mai hoạTế Điên vẹt mọi người ra, vào xem thấy bên trong là một thầy đồ kiếc, đầu đội khăn nho sinh cũ, cháy lủng lỗ chỗ, mình mặc tấm áo nho sinh chắp vá bảy tám nơi, đang ôm một đứa trẻ trong lòng.
13 Quảng Huệ tăng cuồng ngôn mắc họaTế Thiền sư diệu pháp kinh ngườiCó thơ rằng:Mây chó vành trăng sắc bạc màuCũng không vinh nhục, cũng không sầuGặp nhau tâm sự quên năm thángNúi vẫn xanh rì nước chảy mau.
14 Tế Điên hóa phép đùa Quảng HuệTrịnh Hùng vì mẹ cầu Thánh tăngCó thơ rằng:Lưu thủy cao sơn một khúc cầmBá kỳ thiên cổ vẫn tri âmChân tình đàn đến thông trời đấtMới thấy u huyền thái có tâm.
15 Chó độ Đổng Bình cải ác làm lànhRượu thịt về chùa cợt đùa Tăng chúngCó Thơ rằng:Sanh ở chỗ này chết ở đâyMấy ai ngờ nghệch mấy ai hayNửa đêm mặt sắt tư duy lạiBất tử trường sinh bỏ dạ này.
16 Tế Điên trong chùa bán thịt chóThân dân Linh Ẩn tìm Thánh tăngCó thơ rằng:Muôn duyên bặt dứt tâm không việcChỉ có rỗng tánh thản nhiênBên cửa nhìn đêm qua mấy đô.
17 Giả tướng dụ dỡ phá lầu Đại BiHiển thần thông giận đánh ác đô quảnCó thơ rằng:Trong non chẳng thấy đối nga kinhKinh quốc luống còn bệnh hạc danhChơn tích đã theo rồng bay mấtĐến nay còn lại tuyết Lan Đình.
18 Binh vây chùa Linh Ẩn bắt trói Tăng khùngGiễu cợt Ban đầu nhậu say vào tướng phủCó thơ rằng:Khói xa mù mịt giọt mưa bayBức họa không lời ít kẻ hayNgàn dặm núi sông xem chẳng chánKhiến người nức nở gọi thiên tài.
19 Tần tướng chiêm bao thấy quỷ maTế Công nửa đêm thi pháp PhậtCó thơ rằng:Quyết ý cầu chơn, chơn cách xaSi tâm đoạn hoặc, hoặc hà saĐạo nhân chỉ giữ lòng thanh thảnDáng núi trăng xưa bóng hiện rạKhi Tế Điên đến trước cửa phủ, bên trong có tiếng truyền ra:- Thừa tướng dạy đưa Điên tăng vào ngay.
20 Triệu Bân đang đêm dò tướng phủVương Hưng vô cớ bị nghiêm hìnhCó thơ rằng:Đông lạnh nhà nhà cắm liễu xanhGiữ xuân xuân cứ mãi trôi nhanhRượu ngon ta cứ tu bằng thíchCon cháu hòa vui cứ trưởng thành.