81 Đường Huyền đi theo Giang Bắc Thiên xông thẳng vào căn phòng nọ. Trong phòng lúc này tú bà đang chỉ tay quát mắng đám nha hoàn. Thấy hai người đi vào thì kinh hãi, đảo mắt vài cái, cười nói:- Hai vị đại gia có phải đi nhầm phòng không? Nhà vệ sinh ở bên kia a! Tiểu Thúy, dẫn hai vị đây đi!Đường Huyền cười lạnh,chỉ lên giường nói:- Tú bà, nữ tử kia là con gái nhà ai, để bổn công tử nhìn một chút!- A… Hai vị đại gia, cái này… không nên nhìn, chỉ là chút chuyện riêng của nữ nhi thôi!Tú bà ấp úng nói, đứng vào giữa chắn tầm nhìn của Đường Huyền.
82 - Hừ, cam chịu sao? Trước đây chẳng phải ngươi cũng nói đồng ý làm nương tử của ta sao? Cuối cùng không phải vẫn bỏ trốn sao? Ta…Hắn còn muốn mắng một trận nữa, nhưng nhìn Thanh Liên lại rơi lệ, khuôn mặt xinh xắn đáng thương, đành quay đầu nhìn sang chỗ khác, cắn răng nói:- Hừ, tóm lại kẻ dám đắc tội với ta sẽ phải chịu hậu quả rất nghiêm trọng!Thanh Liên chỉ biết cúi đầu, một lát lại ho khan vài cái.
83 - Cái gì gan báo cơ? Đại gia nói gì tiểu nhân không hiểu?Tú bà mù mịt hỏi lại, nhưng nhìn đám người Đường Huyền ai nấy hầm hầm như hung thần ác sát mụ cũng tự cảm thấy chột dạ.
84 Đường Huyền đang nói chuyện cùng Thanh Liên thì Giang Bắc Thiên quay trở lại, mang theo một ông lão, có vẻ là đại phu. Ông lão tuổi chừng ngoài sáu mươi, tóc hoa râm, mặc một chiếc áo khoác bạc màu, vẻ mặt có vẻ nhưng không được cao hứng cho lắm.
85 Đường Huyền mỉm cười nói:- Lão Hồ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?Hồ đại phu thận trọng đáp:- Bẩm công tử, tiểu nhân năm nay năm mươi ba tuổi…Đường Huyền cười gian, hỏi tiếp:- Vậy ngươi tính tất cả có bao nhiêu thê thiếp, đã có bao nhiêu đứa con?Hồ đại phu nghe vậy không hiểu sao có chút run rẩy, đáp:- Tiểu nhân không nạp thiếp, chỉ có một vị phu nhân, cũng chưa có con cái…Đường Huyền nghe vậy cười ha hả nói:- Thì ra là một cũng là một tên sợ vợ! Đã vậy tốt nhất là ngươi đi theo bổn công tử, chỉ cần làm việc tốt, bổn công tử liền cho ngươi cưới bao nhiêu nữ nhân tùy thích, sinh một đàn con cháu!Hồ đại phu cười khan nói:- Công tử đừng đùa tiểu nhân nữa.
86 Đường Huyền nghe vậy trong lòng có chút hoảng sợ, rốt cuộc cắn răng nói:- Ngươi trước hết hay là nói dối đi!Hồ đại phu suy nghĩ một chút, bèn nói:- Công tử, thân thể của ngài… rất tốt, mỗi đêm sẽ không… đi vệ sinh tới mười lần, không mỏi eo đau lưng, không hay bị chuột ruốt, buổi sáng đầu óc không bị choáng váng, không bị hoa mắt, không bị toàn thân thoát lực, chuyện phòng the vô cùng tốt, chỗ đó cũng không bị mềm yếu, không…Đường Huyền đau khổ nói:- Đúng vậy, đại phu nói không sai, không cần nói nữa!“Lão đầu này nhận là đứng thứ ba thứ tư thiên hạ xem ra cũng không hẳn là nói khoác, nhưng mà bản lĩnh nói dối thì quá kém a!Đường Huyền ngồi lấy lại bình tĩnh rồi nói:- Lão Hồ, bổn công tử thấy ngươi tuy già nhưng dương khí cương mãnh, có phải… công phu trên giường cũng…?Hồ đại phu nghe thế lập tức vẻ mặt sáng sủa hơn, cười nói:- Hắc hắc,cũng bình thường thôi, già rồi, mỗi ngày cũng chỉ có thể làm một hai lần, mỗi lần cũng chỉ nhiều nhất là một nén hương, nói ra đúng là xấu hổ, ha ha…“Ta kháo, lão gia hỏa này có còn để cho người ta sống nữa không?”Đường Huyền có chút ghen tị, bèn nói:- Lão Hồ có nói ngoa không vậy?Hồ đại phu cười nói:- Tiểu nhân nói đều là sự thật, nhưng nếu ngài không tin tiểu nhân cũng vô phương, chuyện này cũng khó mà chứng thực được…Đường Huyền nghe vậy liền đảo mắt nhìn quanh.
87 Thấy Đường Huyền như vậy, người xung quanh liền nghi hoặc nhìn hắn. Chỉ thấy Đường Huyền thong thả bước tới bên cạnh phụ nhân béo, ôm quyền nói:- Vị nữ hiệp đây có phải là Hồ phu nhân? Ai nha! Thực sự là trăm nghe không bằng một thấy, hạnh ngộ hạnh ngộ! Từng nghe thế gian đồn đại nữ hiệp nghĩa bạc vân thiên, nhiệt huyết tâm tràng, một thân công phu luyện tới thiên hạ không địch thủ, có thể nói là cân quắc bất nhượng đấng tu mi.
88 - Tiểu đệ, đại tỷ cả đời này chưa từng hối tiếc việc gì, duy chỉ có một việc khiến tỷ vẫn luôn áy náy, đó là không thể sinh một nhi tử cho lão Hồ kia!Cho dù là tính tình hào sảng mạnh mẽ, nhưng mỗi khi nói tới việc sinh đẻ Hồ phu nhân đều không khỏi cảm thấy áy náy.
89 Đám thư sinh này ngày thường cũng hay lui tới kỹ viện, có điều tiền bạc trong người không nhiều, vì thế chỉ dám đứng ngoài ngó vào, trong lòng chỉ cầu có thể dùng một vài bài thơ để đả động tâm ý các nàng, sau đó viết nên một bản tình ca tài tử và giai nhân.
90 Đường Huyền lại bước tới trước những thư sinh đang co ro trong góc nhà, cười tà nói:- Muốn quần áo không?- Muốn!Đám thư sinh vội nói, họ bây giờ không dám về mà cũng không dám tiến lên lấy lại y phục.
91 Đường Huyền thuyết phục Hồ phu nhân xong khiến Hồ đại phu mừng rơi nước mắt, sau đó đi tới phòng của Thanh Liên. Sau lần uống thuốc thứ hai này, sắc mặt Thanh Liên đã hồng hào hơn, có vẻ bệnh tình đã có chuyển biến.
92 Thành Nam Châu cách kinh thành chừng ba ngàn dặm. Nơi đây có khí hậu khá đẹp, quanh năm ấm áp dễ chịu, mười hai tháng thì có mười tháng là mùa xuân, xung quanh kỳ hoa dị thảo mọc lên tươi tắn rực rỡ như trong tranh, thỉnh thoảng có thể thấy những con vậy như thỏ, hươu, nai chạy lấp ló bên bìa rừng.
93 Đường Huyền theo thư sinh nọ bước vào đại sảnh. Mặc dù sảnh rất rộng, nhưng ngoại trừ bộ bàn ghế uống trà thì không còn một thứ gì khác. Thư sinh cũng hơi xấu hổ, cười nói:- Trong nhà thiếu thốn, khiến quý khách chê cười rồi!Đường Huyền cười nói:- Đâu có! Núi không cao có tiên tu hành, nước không sâu có rồng ẩn thân, huynh đài dù sống trong cảnh khó khăn nhưng vẫn vẽ tranh trồng hoa được, như vậy mới là đáng quý!Người nọ nghe vậy nét mặt cũng dễ chịu hơn.
94 - Đường huynh đệ, ý tốt của đệ ta xin nhận, nhưng những một năm… có phải hơi bất tiện không?Đường Huyền khoát tay nói:- Từ huynh không nên khách khí. Thực ra Đường mỗ tới Nam Châu lần này là có chút việc, cũng sẽ không định cư ở đây lâu, càng không có khả năng ở đây chữa bệnh cho huynh một năm.
95 - Mau thả ta ra! Các ngươi có biết bổn công tử là ai không! Các ngươi… các ngươi chờ đó!Hồ phu nhân lúc này nắm lấy một chân Trương công tử kéo lê chân đất như kéo một con cá chết.
96 Trên đường phố người qua lại rất nhộn nhịp, trang phục người đi đường cũng rất phong phú, đủ các dạng vùng miền dân tộc. Ai nấy trên mặt đều rạng rỡ nụ cười, trò chuyện ríu rít, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
97 - Ai nha, mấy đại gia lâu lắm mới tới nha!- Đại gia, ta nhớ ngươi lắm a!…Mười cô nương như hồ đẹp dập dờn chạy tới. Mỗi gã hộ vệ của Đường Huyền tự ôm lấy hai cô, con hai cô lao tới ngồi vào lòng Từ Văn Phủ.
98 Đường Huyền tự mình rót cho Cổ Vũ một chén rượu rồi nói:- Sớm nghe đại danh bát thế tử, hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, ngọc thụ lâm phong! Tại hạ họ Đường, còn vị này là Từ công tử, xin mời Bát thế tử một chén!Cổ Vũ không rõ Đường Huyền rốt cuộc có dụng ý gì, nhưng thấy hắn thay mình giáo huấn tên thủ hạ kia thì cũng có chút đồng tình, hơn nữa dù sao cũng chỉ là uống rượu, hắn liền nhận chén uống hết một hơi.
99 Đường Huyền cùng Cổ Vũ nói chuyện một hồi, Cổ Vũ cái gì cũng tuôn ra hết. Có thể nói nội tình Tấn vương phủ xem ra cũng có dấu hiệu rối loạn rồi. - Lão Giang, đem tên kia lại đây bổn công tử hỏi hắn vài câu.
100 Đường Huyền sau đó đi ra ngoài thuê vài đầu bếp, người hầu, tạp dịch về, sau đó dẫn họ về nhà Từ Văn Phủ. Đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì một thành viên Phi Hổ đội chạy lại báo tin có chừng năm mươi quan binh đang tiến tới.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100