41 Mười lăm vạn!Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ còn có người trả ra được cái giá cao thế này, ngay cả Tư Mã công tử cũng sợ hãi. - Thái công tử cũng muốn tranh giành cùng ta ư?Tư Mã công tử nói với người vừa ra giá.
42 Đường Huyền ở gần đó theo dõi hai bên xung đột thì cười thầm, nói với một thủ hạ bên cạnh:- Thanh Liên cô nương thế nào rồi?- Bẩm Hoàng Thượng, Thanh Liên cô nương tạm thời đang ở một căn nhà bí mật ở ngoại thành, có người trông coi cẩn thận…Thanh Liên cô nương lúc này ngồi trong một ngôi nhà ở bìa rừng, nàng ngồi trên giường vừa hoảng sợ vừa khóc rất đáng thương.
43 Không nhắc tới chuyện sắc phong phi tử còn tốt, vừa nhắc tới Thanh Liên nghẹn cả họng. Vốn tính một ngày nào đó nhân lúc phòng vệ lơ là tìm cơ hội bỏ trốn, nhưng nếu hắn mà phong ta làm phi tử, tới lúc tạo phản thất bại chẳng phải ta sẽ chịu tội lây sao?Nghĩ vậy nàng dập đầu sống chết cầu xin Đường Huyền không nên phong nàng làm phi.
44 Trời vừa rạng sáng thì Đường Huyền về tới cung. Mới vừa về trước cửa tẩm cung thì xoát một tiếng, một mũi kiếm quen thuộc đã chĩa trước người hắn. Đám thị vệ thấy vậy vội tiến lên, nhưng nhìn ra người cầm kiếm thì ai nấy đều tự giác lui ra sau vài bước giả vờ như không trông thấy.
45 Đường Huyền lúc này đang hì hục làm một món mà ở thế giới này chưa có, đó là kem! Mặc dù không có máy móc hiện đại nhưng nguyên liệu thì lại rất dồi dào phong phú, cộng thêm băng lạnh mỗi năm chuyển vào cũng không ít, nên làm ra một nồi kem cũng không quá khó.
46 - Một chọi một? Ha ha ha!Giang Bắc Thiên nghe vậy phá lên cười, giống như lão chưa từng nghe chuyện nào hài hước như vậy. - Ngươi tự nhìn lại ngươi xem tên hôn quân phế vật, muốn cùng lão phu đấu? Ha ha ha…Đường Huyền lông mày dựng đứng, bộ dáng hiên ngang nói:- Thì đã sao, kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục.
47 Thấy Đường Huyền bị đám người bịt mặt áp giải ra khỏi tẩm cung đám thị vệ liền kinh hoảng. Đường Huyền vội nói:- Không cần sợ, các ngươi tới ngự hoa viên đem vũ khí của trẫm tới đây.
48 Giang Bắc Thiên thấy Đường Huyền đột nhiên ăn gan hùm dám chỉ tay vào mặt mình quát tháo thì ngẩn người ra. Lập tức lão cao giọng quát:- Lão phu nói không thả là không thả! Rồi sao?!Đường Huyền nghe thế liền rút từ trong người ra một con dao bếp, hắn cười lạnh một tiếng.
49 Hôm nay là ngày thứ mười kể từ hôm Đường Huyền ngất đi. Nằm trên giường lúc này, Đường Huyền hai mắt nhắm lại, sắc mặt nhợt nhạt, khóe miệng khô nứt, nếu không phải còn hô hấp thì trông không khác xác chết bao nhiêu.
50 Tần Phỉ Phỉ ôn nhu nói:- Hoàng Thượng, ngài tỉnh lại thì tốt rồi, mấy ngày nay mọi người đều rất lo cho ngài. Đường Huyền xoa xoa tay nàng, cười nói:- Ái phi mấy ngày nay khiến nàng khổ cực rồi, nhìn nàng xem, gầy đi rất nhiều rồi, chờ trẫm khỏe lại nhất định hảo hảo thương nàng… Ái… a đau! Tiểu di muội hạ thủ lưu tình! Trẫm là vô tình thôi…Thì ra trong lúc đang ba hoa tay của hắn đã lặng lẽ sờ từ đùi lên trên của tiểu di muội.
51 - Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài rốt cuộc đã tỉnh rồi!Đường Huyền còn chưa ôm Tần Phỉ Phỉ được bao lâu thì tiếng Dư thái giám ở ngoài đã vọng vào. Đám thái giám tuy chưa dám xông vào nhưng đã ầm ĩ ở ngoài, hắn cũng không thể cùng ái phi chàng chàng thiếp thiếp được nữa.
52 Xã hội này phân hóa giàu nghèo mọi lúc, mọi nơi và trong mọi hoàn cảnh. Ngay cả tử lao cũng chia ra hai loại. Những tên tội phạm cùng hung cực ác, lại không có thân phận lai lịch lớn hay không có người chạy quan cho thì sẽ được xếp riêng sang một tử lao.
53 Đánh vài chưởng thì Giang Bắc Thiên cũng kiệt sức, nằm ngửa ra ghế, đôi mắt lờ đờ như thằng ngốc, nhìn vô cùng đáng sợ. Đường Huyền ra lệnh đưa Giang Bắc Thiên đi điều trị.
54 Nửa ngày trời đọ sức với Thiết Mộc Sâm, Đường Huyền rốt cuộc từ bỏ, tạm thời giam hắn lại đấy. Lúc này Giang Bắc Thiên đã được chữa trị qua, sắc mặt tốt hơn một chút, nhưng tinh thần bị đả kích quá nặng, đờ đẫn giống như cái xác không hồn.
55 Đường Huyền nói xong, thấy các binh sĩ dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, bèn hắng giọng nói:- Các vị huynh đệ, trên chiến trường nếu địch nhân cũng đem vôi phấn trứng thối ra ném vào các vị, vậy các vị có cảm thấy công bằng không? Mấy ngàn cấm quân nghe vậy thì thầm suy nghĩ.
56 Ô Thái Sư nghe vậy càng ngạc nhiên, nói:- Ồ, thú vị lắm. Tiểu cô nương hình như không giống những cô nương bình thường khác thì phải?Ô Thái Sư chậm rãi ngồi xuống.
57 Ô thái sư nghe vậy thì cho rằng nàng có lời khó nói, bèn thở dài, nhận lấy phong thư. Nhìn một lát vẫn không thấy Đường Huyền, lão bèn nói:- Thôi lão phu có việc phải đi trước.
58 - Liên phi a, tới, uống một chén nữa nào!Đường Huyền vừa ôm Thanh Liên vừa rót rượu cho nàng. Hắn đang muốn thử xem một chút mỹ nhân cổ đại say rốt cuộc có cái bộ dáng gì, nhất định là rất kích thích đi… Bất quá, sao chuốc rượu mãi mà tiểu nương bì này vẫn tỉnh như vậy?Thanh Liên uống một chén lại một chén, nũng nịu nói:- Đường công tử, ngài cũng uống a!Đường Huyền nhận lấy chén rượu, nhưng hắn không uống mà đặt xuống bên cạnh, cười xuề xòa chuyển hướng sang việc ăn đồ ăn.
59 Giang Bắc Thiên bốn người chợt đứng dậy, quỳ xuống khấu:- Tội thần có mắt không tròng, để lũ phản loạn lừa dối, phạm tội đại nghịch bất đạo, nay nếu Hoàng Thượng không chê bỏ, chúng tội thần tình nguyện làm thuộc hạ của ngài!Đường Huyền còn đang xoa xoa trán, nghe vậy cả mừng, vội nâng mấy người dậy rồi nói:- Hảo hảo, trẫm đợi câu này của ngươi lâu rồi.
60 Tú bà nghe vậy cũng cảm thấy có lý, liền nói:- Vậy ngươi giúp mụ mụ ra hỏi tên đưa tin chỗ ở của Thanh Liên a!Hương Bình bỗng ghắt lên:- Mụ mụ tự đi hỏi a, hắn ra điều kiện rất vô lý mới chịu nói…Tú bà nghe vậy ngạc nhiên hỏi:- Có gì vô lý?Hương Bình đứng dậy bỏ ra ngoài nói:- Mụ mụ tự hỏi hắn đi!Tú bà bước vào sảnh thì thấy một tên nam tử bộ dáng bần tiện hèn mọn, đang ngồi vắt chân lên ghế, bộ mặt chuột vênh váo coi trời bằng vung.