1 Thơ rằng: Phồn hoa tan hợp tựa bèo mây Danh vẹn công thành bởi đức dày Mưu lớn những mong phò chúa yếu Tài cao há chịu lụy loài ngây Lỡ thời tuấn kiệt đành lòng ẩn Gặp vận anh hùng trải dạ ngay Những tiếc sử xanh ghi chưa đủ Truyền kỳ xin được góp áng hay.
2 Thơ rằng: Người đời muôn nỗi khổ Ta khổ vì dèm pha Hiểm nghi rồi đố kỵ Nhỏ nhen dáng lời tà Nói cười sinh kiếm sắc Oán cừu che mặt hoa Bậc trung lương nuốt tủi Kiếp nào sạch xót xa Lời nịnh như mật rót Cỏ lác hóa gấm là Ngôi cao như tượng gỗ Xúm xít kẻ vào ra Lòng trong sáng thánh thiện Lời người thành quỷ ma Chuyện quốc gia cũng thế Khác gì chuyện mày ta! Đời thường nói: gỗ có mọt, sâu mới sinh, trong lòng có sự nghiêng ngả, thì kẻ khác mới thừa dịp làm ười phần hoảng loạn.
3 Từ rằng: Anh hùng chí khí Tìm thẳng thần tiên cầu cát triệu mưa gió đầy trời Chẳng nên rồng thật cũng loài rồng Phao sấm gây oan Mong hại Đường Công cùng Lý tộc Tìm soi gốc Lý Cười cây khô sao chẳng đâm chòi, lan hoa.
4 Thơ rằng: Tri kỷ không ai, biết thế nào Đầy trời mây kéo, chẳng trăng sao Kiếm báu bụi đầy, thời chưa gặp Than dài quán trọ, khách lao đao. Bài thơ trên đây có tên là "Bảo kiếm thiên", nói cảnh người tài mai một, có cũng như không, bởi lẽ thiên hạ vô dạo, chẳng dung nổi kẻ hào kiệt, đến nỗi kẻ có tài như Lý Uyên, triều đình cũng không dùng.
5 Từ rằng:Trời đất vô tình Nam nhi hữu chí Xưa ôm mộng vá trời lấp biển Ứng, chiên 1 giữ chí xông tầng biếc Loan phượng cánh rù trong gai góc Tình rầu rầu Hận thăm thẳm Hai mái đầu Lửa lòng nào biết thuở nào nguôi Thân hèn những muốn dâng tri kỷ Tha hương chẳng ngại chợ Hàm Dương Rửa phấn sơn khôn rửa tiếng danh Bất bình bao thuở sạch can trường Hận chừ xuôi Chí chừ lặng Lòng chừ nguôiTheo điệu "Thiên thu tuế dẫn"Chuyện sống chết, lợi hại trên đất trời này chẳng gì không phải số mệnh, lẽ trời vẫn có nhưng không hình thù, sấm sét đùng đùng giận dữ, bất ngờ khó đương nổi, những lúc ấy đành phải chờ kẻ anh hùng đội trời đạp đất, cứu khốn phò nguy.
6 Thơ rằng: Lưu lạc đừng than thở Tài cao vận hội mở Loan phượng đậu đài cao Khổng tước trên tranh vẽ Ngọc lành nên duyên đẹp Đàn lạ thành khúc hay Sống mái rồi gặp gỡ Rồng mây sẵn có ngày.
7 Thơ rằng: Gió vàng hiu hắt khách áo đơn Đêm tối lạnh lùng dế kêu hờn Một ngọn đèn bóng vách chập chờn Trăng sao vằng vực lòng héo hon Con trẻ phương trời tình chon von Mẹ già tóc bạc dựa lan can Túi không tiền lủi thủi một thân Tri kỷ nào ai vắng tin nhàn Mắt đẫm lệ trông vời quan san Tráng sĩ ca:"Đường đời gian nan"Người đời thường nói: "Nghèo trong nhà chưa phải nghèo, nghèo giữa đường mới giết người".
8 Thơ rằng: Tuấn mã đen, tuấn mã vàng Ấy tài thiên lý rõ ràng, ai hay Tôn Dương vắng khách cao tay 1Nghìn vàng xương ngựa, xưa nay mấy người 2Trong tàu, nghểnh cổ than dài Tít mây xanh, động đất trời, hí vang Vó câu khấp khểnh dặm tràng Hiên ngang leo núi Thái Hàng cao cao.
9 Thơ rằng: Thổi sáo xin ăn bước lạc loài 1Chí cao rắp để dạ tài trai Vợ không biết thì bạn rằng biết Ngoài dễ sai nhưng lòng khó sai 2Hàm Cốc áo the thương chú Phạm 3Lâm Cùng chén rượu cảm chàng hai 4Trượng phu sắt đá giao tình nặng Không lẽ sang hèn nghĩa đổi thay.
10 Thơ rằng: Cùng khốn biết lòng trời Lòng trời chăm chút người Dùi mài mong ngọc sáng Tôi luyện đặng vàng mười Xương cứng gian nan gánh Mưu sâu sóng gió cười Bỗng dưng gặp thất ý Vạt áo lệ tuôn rơi.
11 Thơ rằng: Tuyết đè quan ải cảnh nao nao Gió bấc đưa về phủ trắng đầu Nằm bẹp Lạc Dương hai gối nhác 1 Nhớ sôi Diễm Thủy một chèo mau 2Bông sơ cuống quýt toan bay thốc Bọt nước mong manh chực thổi vèo Dừng ngựa Lam Quan chiều nghẽn lối 3Tri âm gặp mặt thỏa lòng nhau.
12 Thơ rằng: Giàu nghèo vốn chuyện rủi may Giàu mà rủi, nghèo gặp may, sự thường Túi đầy châu nặng, dễ vương Nhà thanh bạch, trí như gương, khác gì Thạch Sùng 1 chuyện cũ còn ghi Băn khoăn nữa, thì cứ đi hỏi trời.
13 Từ rằng: Mây quay mưa trút Gặp nạn chưa chi đã vội khóc Riêng đấng anh hùng Tâm đầu ý hợp chí kiên trung Thư đưa bụng cá 1Hăm hở bấy, tử sinh nào sá Cứu nạn giúp nghèo, Quản, Bảo bạn hiền gương sáng treo Theo điệu "Giảm tự Mộc lan hoa"Bạn bè nhạt nhẽo xưa nay nhiều, tình bạn thắm thiết vốn cũng không ít.
14 Thơ rằng: Ngọc trong đá, vàng trong bùn đục Can Tương vùi dưới Phong Thành ngục 1Gặp thì mài dũa thợ lành nghề Chọc trời ánh kiếm chói như đuốc Trượng phu tung tích xưa nay rõ Vụt mây, vụt bùn, vụt chuột, hổ Vua hán xây đàn, ba quân kinh Hoài âm hay là Giang, Quân đó? 2Khốn cùng không ép chớ nên hiền Hùng dũng đao thuơng, há chịu hèn Vật báu nhắn ai còn cất túi Đợi ngày xỏng xảnh tiếng vàng chen.
15 Thơ rằng: Tình bạn dẫu rằng trong Nghĩa nhà đâu dám khinh Lưng còng luôn tưởng nhớ Tóc bạc vấn vương tình Lòng rối như mây cuộn Ơn dày tựa cỏ xanh Mẹ già đứng tựa cửa Như giục bước hành trình.
16 Thơ rằng: Hiệp sĩ chẳng khoe công Người nhân thường mến đức Phạm Lãi đúc tượng vàng 1 Phục Ky tang bích ngọc 2Ơn sâu như khắc tận tim gan Bỏ thói lật lọng đời chan chan Chàng chẳng thấy: Nóc chùa Báo Đức chọc trời dậy Trả nghĩa đền ơn như thế đấy.
17 Thơ rằng: Vũ trụ chiều lâng lâng Sóng Ngân trôi lang thang Giữa trời treo đĩa ngọc Khắp đất sáng mâm vàng Thấp thoáng người tiên cảnh Vi vu sáo phượng hoàng Trăm năm nào mấy dạo Đùa vui đừng ngỡ ngàng.
18 Thơ rằng: Anh hùng đãm lược vốn kỳ tình Đâu phải tương tri mới bỏ mình Bên chợ ẩn danh thây Nhiếp Chính 1Đập đầu hiển tích mạng Kinh Kha 2Tâm hồn trọng nghĩa phơi xương trắng Phong tuyết trừ gian tuốt kiếm xanh Đời hỡi, bất bình ta quét sạch Không phường khinh bạc lũ hôi tanh.
19 Thơ rằng: Bụi tung đầu ngựa: bã vinh hoa Mà lũ đần ngu chẳng nhận ra Lòng hám nhà vàng cam phản chúa Tỉnh mê má đỏ nỡ quên cha Tiên Đô mây lạnh kinh hoàng mộng Nhân Thọ hồn oan hiển hiện ma 1Nháy mắt mười ba năm phú quý Nghìn thu chuốc một tiếng cười xòa.
20 Vườn ngô tràn cỏ rậm Lầu Việt ngập cáo cầy Thuyền lan không đậu bến Cô Tô Chức nữ lỡ dịp cầu ô thước Cát vàng đục Dâu bãi tàn Hây hây một phấn má đào Hỏi rằng bóng dáng ra vào nơi nao?Vần trăng ngơ ngác nhạt màu Vô tình chiếu cảnh chim âu nước bèoTan tan hợp hợp bởi đâu? Theo điệu "Vu sơn nhất đoạn vân"Sao sa, chớp giật, vốn là những thứ ngắn ngủi trên đời, nhưng còn ngắn hơn nữa là má đào, là tóc xanh.