81 Từ rằng: Thằng con nuôi giả ngây thực khéo Mắt mẹ nuôi thấy khéo thấy khôn Dở trò đùa nghịch làm con Bố nuôi liền cũng lon ton góp phần Nào thương nào giận nào hờn Sớm lìa cung cấm, chiều hôm gọi vào Tóc mây cắt ngọt lưỡi dao Đắm say mê muội lại yêu gấp mười Theo điệu "Lương thiện hiểu giác"Người ta sinh ra ở đời ai mà thoát khỏi "thất tình", "lục dục" 1.
82 Từ rằng: Múa bút trước thềm Tay đưa liền Nhất Trích Tiên Sứ nước Phiên Hoảng nhiên bái phục Cởi giày, mài mực Ấm ức hôm xưa Giờ đây hết bực "Thanh bình điệu" những du dương Hãy xem một chữ nghìn vàng xứng chưa? Thơ thần, rượu thánh say sưa Màng chi phú quý, rượu thừa, quan sai.
83 Từ rằng: Anh hùng mắc họa Mạng gần nguy Gặp người, phải thì Việc kỳ Người kỳ Cứu lấy nam nhi Ngày sau dẹp loạn giải nguy cho đời Những phường đẹp mặt, tốt lời Toan mê hoặc chúa một hai tin dùng Biên cương chọn đứa gian hùng Ắt là lửa loạn cháu bùng nay mai.
84 Từ rằng: Bình phong đột hiện đủ tiên nga Lộng lẫy chờn vờn, dáng thướt tha Uốn lượn, vào ra, chân ảo biến Xưng tên người, rùng rợn như ma Mây kín đường xa Cầu ô đưa đón lên tòa thiên không Sáng ngày hoảng hốt mông lung Trần gian mộng huyễn, trong vòng quẩn quanh Theo điệu "Tương kiến hoan" Từ xưa việc thần quái thường ít khi thấy, nhưng cũng không phải là hiếm, duy có bậc chính nhân quân tử, dẫu có thấy thần cũng không được lấy làm quái, thì thần cũng khó mà tác quái, như thế thì lòng ngay thẳng chính trực có thể thắng những chuyện quỷ thần vậy.
85 Từ rằng: Khách tiên thư viết gửi vua Chỉ ba bốn chữ, thiên cơ lập lờ Tên vị thuốc thực hư khó đoán Lính thú Phiên thay Hán thú binh Đường Minh Hoàng xử bất minh Ai họ An, bắt gia hình cả sao Yên nguy là ở đâu nào? Theo điệu "Đinh Tây Phiên" Xưa nay người ta tối kỵ ba chữ: Tham, giận, ngu, tham, sân, si, huống hồ là bậc thiên tử, vốn phải sửa mình ngay để làm gương cho chín châu bốn biển, nghĩ đến lúc loạn, lo đến điều nhỏ nhặt giữ được sự trong sáng, xây nền thái bình cho xã tắc.
86 Từ rằng: Ân sâu ái sâu Tìm tha ý thiết Riêng ta với nhau Dưới trăng sao nhất tịch Thề nguyền khăng khít Chỉ có Ngưu Lang, Chức Nữ trên cao Được biết Biết thời bình, biết thế bình Quên dân, quên nước, quên mình, say mê Cần Cầm, Chính Chính, là gì? Cái tên thực, nghĩa thì trống không 1Vua già, ngại việc phải chăng? Theo điệu "Túy thái bình" Đạo Phật rất trọng sự thề nguyền, một người nào đó buông lời thề nguyền, chỉ mình mình biết, nhưng đã có quỷ thần chứng minh, kiếp này, kiếp sau tất phải làm bằng được như lời thề.
87 Từ rằng: Sống chết mệnh trời chẳng thoát đâu Kìa như cầm thú dại khôn đều Từ bi Phật tổ thần thông độ Thoát kiếp đi về thanh thản sao! Con nuôi một đứa tin yêu Trở thành phản ngịch, trăm điều tàn hung Xưa khoe son sắc một lòng Nục cười thay, hóa bất lương vô nghì.
88 Từ rằng: An Lộc Sơn vốn loài lang sói Chẳng hề thương hề đoái đến ai Chẳng vương phụ, không vương phi Bắc phương khởi loạn, chín châu lửa tràn Ngựa què, giáo gãy, xe tan Triều đình nghiêng ngả, lệ tràn thấm khăn.
89 Từ rằng: 1. Người ngu dại, Quỷ nên thiêng, " Người hèn nhát, Ma bắt nạt Chiêm bao mộng mị đảo điên hiện hình. 2. Nghĩa anh em nan huynh nan đệ, Nghề nghiệp riêng chí khí đều cao.
90 Từ rằng: 1. Mãi khi nước loạn biết tôi trung Muôn hiểm nguy chẳng chút ngại ngùng Nghĩa khí một nhà đều son sắt Cúi đầu ai đó thẹn lòng chăng? 2. Đại tướng cầm quyền Thời cơ chèo chống Khi tĩnh khi động Thắng bại ai ngờ Gian thần chỉ mấy hàng thư Khiến ba quân những thất cơ tan tành! Theo điệu "Triều trung thố" Từ xưa trung thần nghĩa sĩ, gặp lúc thái bình, người người khó thấy tấm lòng trung nghĩa, mãi tới khi loạn lạc, mới rõ tiết tháo: Lũ tiểu nhân lúc yên thì ngồi ở ngôi hưởng lộc, dựa uy ỷ thế, khua môi múa lưỡi, đến lúc này lại trông theo gió mà bỏ chạy.
91 Từ rằng: Xưa phú quý xa hoa cùng cực Nay nhà tan, non nước đọa đày Bỏ cung viện, bỏ đền đài Gót sen đạp sỏi, lỗi này tại ai Xưa ơn vua một nhà riêng hưởng Nay lòng dân hờn oán căm gan Núi băng nắng rọi tiêu tan Còn đâu nữa, cả Ngọc Hoàn Bây giờ mới hối còn toan nỗi gì? Theo điệu "Thiểm tự Chiêu Quân oán" Từ xưa vua hiền cùng hoàng hậu mẫu mực, không bao giờ dám cẩu thả trong việc giữ gìn chữ đức, luôn trong khuôn khổ cần kiệm, trên thì hợp mệnh trời, dưới vừa lòng dân, cho nên có thể phòng việc hoạn nạn khi hoạn nạn chưa sinh, chuyển họa thành phúc, bốn biển yên hàn chẳng có điều gì phải lo lắng, muôn dân vì vậy mà cũng được nhờ cậy.
92 Từ rằng: Xe rồng phải ruổi về tây Bầu trời phía Bắc, sao bay sáng ngời Vẫn là trăm sự tại trời Mà trong tai biến đổi lời quên cha Lại quên ruột thịt một nhà Truân chiên nếm đủ xấu xa nhọc nhằn Trai gian ác, gái lăng loàn Vạ thân, vạ cả xóm làng gần xa Theo điệu "Ô dạ đề" Nước nhà thái bình có đạo, kẻ sĩ đứng ở triều đình, tôi ra phận tôi, chúa nên ngôi chúa.
93 Từ rằng: Trung nghĩa đem bàn thuật dễ thông Khó chăng khi gặp bước đường cùng Lê Viên tuẫn tiết bao nhiêu kẻ Xin chớ coi thường chí nhạc công Nhạc công tuẫn tiết Ai cô thần bi thiết hỏi trời xanh Thơ ngâm gửi gắm chút tình Hàng Châu, hàng chữ quên mình vì ai? Theo điệu: "Thanh sam thế" Từ xưa trung thần nghĩa sĩ, được trời ban cho gan vàng dạ sắt, chẳng kể quý tiện.
94 Từ rằng: 1. Đời cha phản nghịch phụ ơn nước Đến đời con nào khác được đâu Cha chống chúa, con phản cha Lưỡi dao họ Lý mạng già tiêu tan. 2. Đầu rắn nát, đuôi hãy quằn Tướng cầm quân lại thù hằn ghét ghen Thương ai vì nước quên thân Ngón tay đứt, nước mắt tràn, lòng đau.
95 Từ rằng: 1. Thanh âm kỳ diệu cảm tiên ông Đêm sáng trăng gặp gỡ giữa rừng Những tiếc trúc tre còn vướng tục Giọng cao, điệu gấp vỡ như không. 2. Cờ tiên cao nhã thần thông Bổ vây, cứu ứng có không nhiệm mầu Trợ tài công thủ thấp cao Mới ra tay đã đứng đầu nhân gian.
96 Từ rằng: Bậc anh hùng mang ơn lo to báo Dẫu gian nguy điên đảo không quên Ân nhân gặp vận oan khiên Trăm mạng người thân trải lòng một tấm Tình bằng hữu như son như gấm Đạo vua tôi trung thấm nghiã đền Khải hoàn nhờ sức tôi hiền Văn mưu võ lược, nước bền dân yên.
97 Từ rằng: Tình duyên chưa dứt Đừng bảo biệt ly nhiều Mà hoan hội ít Không gió sớm mưa nhiều Lẳng lơ đan dệt Khéo nối lại lời nguyền thuở trước Biết bao ngọc nát châu chìm Ai ngờ hương cũ lại tìm về đây Cành mai sắc trắng nét gầy Đoan trang riêng chiếm những ngày cuối đông.
98 Từ rằng. 1. Người đã mất Tóc mây lược ngọc rơi bùn đất Chiếc tất sao còn vương vất Bà lão bắt được Của quý! Lòng ngây ngất. 2. Đường về khấp khểnh ngàn trùng Lối xưa chuyện cũ, cho lòng đắng cay.
99 Từ rằng: 1. Bề tôi phản nghịch, tội không tha Thánh chúa cầm cân, luật chẳng tà Phép nước dẫu nghiêm, ơn cũng nặng Tử sinh đôi ngã: ái, nhân, hòa. 2. Rung rinh mai nọ trắng hoa Thâm cung lạnh lẽo sao mà muốn rơi Phải rằng hoa lại rủ người Hồn thơm bay tới đền đài xưa chăng? Theo điệu "Ức thiếu niên" Cổ nhân nói: "Cầu trung thần tất ư hiếu tử chi môn", muốn có kẻ bề tôi trung phải tìm ở cửa nhà người con hiếu, ý nói rằng đã là con hiếu thì có thể làm tôi trung.
100 Từ rằng: Hoạn quan kết bè cùng hoàng hậu Khiến triều Đường điên đảo đắng cay Vua tôi họ Lý đoạ đày Cha con xa cách, tớ thầy vất vơ Tình thăm viếng sớm trưa lỗi đạo Lời gữi thưa thô bạo lăng loàn Tuổi già lòng nhũng héo hon Cảnh xưa nhớ lại thở than một mình Tìm hồn phách u minh ba cõi Cấp tiên ông đặng hỏi nguồn cơn Phải rằng báo oán báo ơn.