1 Một con ngựa phóng nhanh làm cuộn lên đám bụi trên con đường núi nhỏ dẫn tới Phượng Tường Phủ, trên lưng chở một người với vẻ mặt phong trần, quần áo là uyên ương chiến áo đã phai màu, nhìn không ra màu sắc ban đầu, trên đầu mang một cái mũ sắt cũ.
2 Trời vừa tối thì đoàn người đã muốn ly khai Phượng Tường phủ giới nội, đi tới bên cạnh một cái núi nhỏ, mắt thấy bốn phía đã muốn tối rồi, người gọi là Tiếu Thiên Kiện giơ tay ngừng lại đám thủ hạ, phân phó nói : " Đêm nay nghỉ ngơi tại nơi này, đi đâu mai lại nói.
3 Kháp chỉ tính toán ( bấm tay tính toán ) hôm nay đã là Tiếu Thiên Kiện đi vào đời này hai tháng ba ngày, vừa nhắm mắt lại, Tiếu Thiên Kiện không tự chủ được, nhớ lại cuộc sống mấy ngày qua.
4 Trời còn không sáng, Tiếu Thiên Kiện liền bừng tỉnh vì một cơn ác mộng, hắn mơ thấy có người giơ đao chém vào đầu hắn, vì thế hắn liền quát to bật dậy, cầm thanh đao trong tay, ngẩng đầu nhìn xung quanh, đám thủ hạ ngạc nhiên chăm chú nhìn hắn, lúc này hắn mới nhanh chóng lau mồ hồi, có chút xấu hổ ho khan một tiếng đứng lên.
5 " Thủ Lĩnh! Bây giờ trong thôn chỉ còn khoảng một trăm tá điền, bên trong hương dũng bất quá còn khoảng ba mươi người, nếu chúng ta liều mạng, chỉ cần lẻn vào giết vài cái trang đinh, có thể dọa trụ đám tá điền, đến lúc đó, lương thực bên trong kho lúa liền là của chúng ta!" Phùng Cẩu Tử nằm úp bên cạnh Tiếu Thiên Kiện, chỉ vào thôn trang trước mặt, hưng phấn nói.
6 Cận Đồng khẩn trương nghĩ tới chuyện xưa, công việc trước kia của hắn là quản phòng thu chi của một nhà giàu, phụ trách quản lý sổ sách cho lão gia, ngoại trừ gảy bàn tính tính toán chuyện sổ sách, hắn cũng không còn bản sự nào, tuy rằng không tính giàu có, tốt xấu cũng coi như là người có đồ trang sức, qua ngày cũng không tệ.
7 Bọn họ lựa chọn vào tối nay, vừa lúc là đầu tháng, cho nên tuy rằng sao đầy trời, nhưng mặt trăng trên trời lại chỉ còn như một ngôi sao nhỏ, bóng tối bao phủ khắp nơi, tuy không tối đến nỗi không thấy năm ngón tay, nhưng cũng khiến người không thể nhìn xa quá.
8 Vẻ mặt của Tiếu Thiên Kiện cũng trở nên ngưng trọng, nhìn lại mọi người xung quanh, nghiêm túc nói nhỏ: " Ta biết các ngươi rất khẩn trương, nhưng đã đến nước này, cũng không còn đường lui, hoặc là chúng ta chiếm thôn trang, hoặc là chết bên trong, không còn lựa chọn khác.
9 Chuyện này là do Lưu Phúc Sơn quá xui rồi, Tiếu Thiên Kiện dẫn đám người tiểu tâm cẩn thận theo phòng chứa củi đi ra, hướng về tiền viện đi đến, khi bọn hắn đi đến trước cửa một gian phòng, lại vừa vặn có người mở của bước ra, đúng lúc đụng phải Tiếu Thiên Kiện.
10 Dù cho Tiếu Thiên Kiện có nhanh hơn nữa, cũng đã không thể ngăn cản người kia, hành động của bọn hắn đã bại lộ. Trang đinh còn lại giống như con thỏ bị kinh sợ, chạy vù ra khỏi viện môn, tiếng thét thảm thiết phía sau, không làm hắn dừng lại, mà càng khiến hắn hoảng sợ vạn phần, càng chạy nhanh ra ngoài.
11 " Mấy người các ngươi, còn có Đại Ngưu, mau đem gia súc bộ thượng xe ngựa, chất lương thực lên! Còn có ngươi, Phùng Cẩu Tử, đi tìm chút dầu thắp, dầu cải, mặc kệ là dầu gì, cũng tìm ra cho ta, mang đến trong phòng! Còn có Triệu Nhị Lư, Thiết Đầu, các người trước để ý bên ngoài, tranh thủ thời gian, chờ ta hô lên, liền chạy nhanh xuống dưới! " Tiếu Thiên Kiện đứng ở trong viện, đối với thủ hạ ra lệnh.