41 Từ rằng: Đời người chi khác cánh bồng Dùng dằng vì sợi chỉ hồng buộc chân Oán cừu là quả là nhân Mà qui đặt bẫy, giật giàm thế nao? Suy đi tính lại thấp cao Chớ nên cậy chữ hùng hào mà nguy.
42 Thơ rằng: Bạch lang nghìn dậm phất cao cờ 1Bốn cõi ba kỳ cánh xác xơ Bắt lính trẻ già hoang ruộng đất Thừa cơ trộm cướp loạn nhà mồ Chận đường rắn rết tha hồ béo Dựa núi hùm beo mặc sức vồ miễn cứ non Yên ghi chiến tích 2Mặc thây trăm họ sống bơ vơ.
43 Từ rằng: Vận nước đang nghiêng ngửa Trời khiến anh hùng tháo gỡ Nhiệt tâm dường bỡ ngỡ Khăn đẫm mồ hôi Áo hoen máu đỏ Bạn bè mái tóc pha sương Cùng lo chống đỡ sửa sang mối giường Gian hùng chật ngõ đầy đường Ghét ghen nham hiểm, trăm phương bạo tàn.
44 Thơ rằng: Trời già kia thật đấng tri tâm, Thương tiếc anh hùng lại giận thầm Ông chỉ sống thêm chừng ít nữa Giặc sao dài được tám mươi năm 1Dung nhan rạng rỡ đài mây vẽ Cát bụi miên man ánh nguyệt đầm Sớm biết Phong Ba xương trắng gửi Ngũ Hồ một lái nhẹ tay cầm.
45 Từ rằng: Gặp may mới biết lòng trời Khéo dun dủi cứu lấy người thất cơ Trí tâm đâu dám lọc lừa Gian hùng hiểm độc, mưu mô hại đời Mắt xanh, máu lệ tuôn rơi Anh hùng tụ nghĩa, đầy vơi rừng tùng Kiên trinh một tấc cô trung Ngư Dương trận ấy anh hùng chưa nguôi 1Mắt còn than thở đôi lời Ân ân, oán oán, ngược xuôi tình người.
46 Từ rằng: Bã vinh hoa miệng mồi ngon ngọt Nhử đứa tham, được mất nịnh ghen Hại sừng ốc nhỏ đua chen 1Chẳng bao giờ hết đê hèn nhiễu nhương Cơ duyên lại đưa đường dẫn lối Rượu cừu thù miệng lưỡi gươm đao Công danh ấy, công danh nào Cao gò xương trắng, đầy hào máu đen.
47 Từ rằng: Hưng vong quay tít, Tháng ngày thoi dệt Xuân thu chẳng dừng Đánh đông dẹp Bắc, anh hùng là đâu Phương Nam tươi ấm Cột ngà buồm gấm Khắp chốn rong chơi Chiều tà quạ kêu rời rạc Bờ liễu gió thu nhớn nhác Hồi tưởng năm xưa Nhớ quên việc trước Mộng đẹp qua rồi, một giấc Dương Châu Khá thương thuở ấy thuở nào Men hoa ủ rượu, chuốc sầu nghìn năm Nửa đời hưởng thụ chưa cam Xương tan vía bạt trong hầm truy hoan Dễ nhen, dễ bén, dễ tàn Sầu này, sau nữa, mấy lần cho nguôi Nhắn ai, ai có tin lời Thử nhìn dải lụa bên vai.
48 Từ rằng: Khéo thay đất, lạ thay trời Tri âm lại trả nghĩa người tri âm Những như ân nổi oán chìm Trong mây nghe sấm, đen rầm xa xăm Hận ly biệt, âm thầm nhiều ít Trống chín châu hò hét dập dìu Cô trung níu lấy Tùy triều Sợi chỉ mảnh, đứt sớm chiều, hoa rơi! Trùng hưng may lại tốt tươi.
49 Từ rằng: Nhọc mình khấp khểnh ba đào Tận trung trăm mối nghìn mưu Nửa vừng trăng sáng Một lá chèo mau Ai tri tâm đó, hảo cầu đừng quên. Giáo gươm chan chát trên yên Oán thù gác lại một bên Đường cùng ngõ hẻm chớ nên chuốc hờn Nhớ lời hẹn nước thề non Đầu mày cuối một, sắt son từ rày.
50 Từ rằng: 1. Thời loạn hùm beo nhảy tứ tung Họa đâu phúc đó nghĩ khôn cùng Khen ai mưu trí, công danh toại một lá thuyền câu đậu bến sông. 2. Đêm trước yêu đương, Đêm nay thẹn thùng Chén vàng lệ rơi Củi đậu nấu đậu Nhiếc chi đanh đá? Theo điệu "Triệu trung thố" Họa phúc, thịnh, suy trên đời này chẳng khác gì trong giấc mộng, trong cõi mờ mịt mênh mông, có người mộng thấy mình gặp phải cảnh thảm thương, buồn nản, rõ ràng là trong giấc mộng, nhưng rồi lại tới cảnh mộng khác, gặp lúc đắc ý hiển vinh, đến nỗi quên cả những cảnh mộng cũ, lúc nào cũng thấy vênh vang tự đắc, ình là thông minh tài bộ, thả cửa làm đủ điều tham gian ngang ngược, mãi tới lúc bước lừa khập khiễng, gà đồng xao xác, lại mới nhận ra thân phận.
51 Từ rằng: Ấy cũng bởi cậy tài lỡ bước, Dữu Lý kia cửa ngục hãm thân Vua tôi trông mặt lệ tràn Chờ cho vận hạn quá lần mới hay Mộng giai nhân chuyên xoay thời thế Chúng anh hùng đảm trí mưu cao Ruổi tuấn mã, khoác chiến bào Sông sau núi thẳm biến sầu thành vui.
52 Từ rằng: Rèm rũ, then cài cánh cửa sâuXa xa núi dựng, dạ em sầu Mưa mưa, gió gió, đi rồi lại Xao xuyến lòng ai, bởi tự đâu? Người ơi, người ở nơi nào Ghềnh sông hang núi, ào ào gió xuân Bóng nguyệt, cầu tan nhịp gãy Chồng lo xa nên xảy tai ương Nhìn nhau người những hoang mang Ve sầu, bọ ngựa, sẻ vàng không hay 1Khen chim hồng bay cao lo trước Chín đường quanh như ruột dê xoăn Sóng kình muôn dậm sầu tuôn Đỗ quyên ơi, hãy về nguồn quê xưa Đời người thôi thế cùng vừa.
53 Thơ rằng: Thành bại rằng tại trời Lại cũng là việc người Hễ kiêu thì bại thôi Kém dũng cùng thua trí Gặp may vội khoe tài Hoạn nạn rồi ụp đến Khi dân chán bạn rời Rồng mà không mây nước Thì kiến tha làm mồi Hối hận không kịp nữa Sử xanh mãi chê cười.
54 Từ rằng: Nhớ xưa tăm tiếng nổi như cồn Từ bốn phương Anh hào dập dìu như sóng Thế rồi, một sớm thất cơ Lệ lả tả tưới ướt cả núi xác đồi xơ mộng xưa! mộng xưa! Hãy mừng còn bạn thuở xưa cập kè! Theo điệu "Như mộng lệnh" Người xưa nói: biết thế nào là đủ thì không nhục, không biết bao nhiêu cho vừa, thì nỗi nhục nhã cũng kéo theo ngay.
55 Từ rằng: Chốn sa trường, gió rên thảm thiết Dạ anh hùng, khí tiết xốn xang Lòng này tướng sĩ biết chăng Gian trung phách nghĩa lại càng não thương Cay con mắt núi bằng suối đổ Nhức thấu xương, máu nhỏ đầu tên Một lời hiểu, nhẹ cơn phiền Lòng trời nhìn lại, bi liền thái lai Chim ríu rít Núi tịch mịch Dạ đăm đăm Tình vắn dài Chiếu vua ban, chói lọi dạ đài Rượu một chén thấm tận nơi u hồn Ba quân gạt lệ mừng rơn Tiếng hô dậy đất đội ơn cao dày Sống còn quyết hẳn từ đây Sống luôn nhớ nghĩa bạn Chết nào quên trung vua.
56 Từ rằng: Hơi đâu mà hỏi đất trời Bến mê lối ấy, phải nơi sa trường Cù lao đức cả đạo thường Dù thân gái dám ngại đường lênh đênh Cờ bay, trống giục thình thình Đôi bên cân nhắc tử sinh nhẹ nhàng Lập công quyết chí viễn phương Chớ cười ai đó anh hùng lệ sa Can qua vững bước xông pha.
57 Thơ rằng: Y, Lạc kinh thành nước chảy reo 1Tùy triều dượng khí chẳng bao nhiêu Búa rìu mới xếp, can qua đấy Son sắt vừa thề, thoán đoạn theo Ếch giếng nhìn nam, vua Trịnh ngáp Kiến đàn kéo bắc, lính Đường reo Thịnh suy chớp mắt, chòm mây nổi Gò nấm mang Sơn, nguyệt hắt hiu.
58 Từ rằng: 1. Hai cọp mài nanh đấu rất hăng, Mắt long sòng sọc, mặt bừng bừng Thế rồi nước mất, thây quăng rãnh Ngàn thu nửa tiếng có nghe chăng? 2. Say sưa thiếp mới gặp chàng, Xướng tùy hẹn ngọc thề vàng một hai.
59 Nhớ thuở xưa đầm rồng ổ phượng, Thế mà nay nghiệp chướng luân hồi Bấy nhiêu năm sự nghiệp tan khói bay hơi Nước sông Lạc lững lờ trôi xuống bể Môi hở răng lạnh đâu còn chi mà kể Luống thở than cỏ bật rễ.
60 Từ rằng: Sinh ly tử biệt bởi gì đâu Nông nỗi dầu sôi trút đỉnh đầu Ảm đạm gió đưa hồn vía bạt Góc trời cây cỏ thảy âu sầu Trên quan tái rầu rầu trăng khóc Thương bạn cùng róc thịt nuôi nhau Tấn Tần đôi lứa mận đào Trịnh kia, Sở nọ cớ sao hận thù? Chân chân đó lần mò tìm kiếm Giả giả đây nguy hiểm xông pha Rèm châu thềm ngọc la đà Hương lan vẻ huệ, gần xa đượm màu Hãy chầm chậm hỡi vó câu Đồng cao nội thấp nông sâu còn lần Sao cho trăng khuyết lại tròn.