61 Từ rằng: Gió sớm trăng tàn Ngược xuôi rong ruổi Bắc Nam vì người Trinh bạch giữ lời Dẫu chẳng tăm hơi Tâm này tính nọ Canh dài thấp cao Hải đường ngây ngả rượu đào Dãi dầu gió dạt sóng dào, khó thay Sớ dâng tố chút niềm ngây Cam lòng nhường phận nước mây duyên hài.
62 Thơ rằng: Tuổi xanh thảo nguyên xanh, Quen cưỡi thiên lý mã Vốn cùng giống si tình Mừng vẹn lời hương lửa Chín bệ ơn xuân dày Khắp miền mai nở rộ Vui theo đạo xướng tùy Đôi từng đôi đẹp quá.
63 Từ rằng: Giục ngựa buông cương dặm ruổi mau Kiên trinh đồng điệu trước như sau Dắt dìu thanh sử cùng lưu mãi Đừng khiến mày xanh một nếp chau Lòng cương trực làu làu như tuyết Một nhát gươm hai giặc đầu rơi Tử sinh thề có đất trời Bạn vàng khăng khít hiếm hoi cõi trần.
64 Từ rằng: Nước biếc mênh mang tựa gấm hoa Sóng sao nhè nhẹ, lượn quanh hoa Một cành ai khiên đong đưa ghẹo Để khiến ong kia phải lỗi hoa Giọng ca ngọt Ly rượu nồng Vòng đai ngọc Mũi kim lồng Những nghe dẹp hết hậu lòng Ngày sau Huyền Vũ máu hồng ngập chân Thương thay huynh đệ tương tàn.
65 Từ rằng: 1. Việc đời không nên quá độ Thể tât trời ghen trời phá Hãy nhìn muôn hoa nở rộ Báo trước mùa xuân sắp tàn Lại hòng trên đỉnh Vu San Ghẹo trăng cột gió, mơ màng khói sương.
66 Từ rằng: Mừng những lúc sum vầy nồng nhiệt Tay trong tay da diết yêu thương Thanh xuân chưa đến tuổi tàn Uyên ương một lứa, bướm vàng một đôi Hương bách hợp liền chồi cùng gốc Sao ba ngôi sáng rực chữ tâm Hỏi trời xanh hỡi có lầm Mà xui ruột thịt ngấm ngầm đắng cay Giận hờn dù chất núi ngang này Bỗng chốc trời cao sáng tối thay? Xanh nhạt hồng phai đời thoắt biến Núi mòn sóng cạn vận vần xoay Những mong gặp gỡ rồng bên hổ Mà ước dài lâu gió với mây Hận ấy than ôi khôn kể xiết Tương tàn huynh đệ ngẫm xưa nay.
67 Từ rằng Nợ đời sám hối tội mong chuộc, Đèn Phật, trăng sao như đốt đuốc Vạn cổ nhìn lên trời mịt mùng Sáng ngời xấu tối gương treo ngược Giấc Trang Sinh rành rành phía trước Gặp gỡ nhau mong ước từ lâu Khói hương thỏa chút lòng nhau Sông ngăn núi cách, những chau đôi mày Ngàn mây cánh nhạn tung bay.
68 Từ rằng: Thiều quang chín chục nhanh như chớp Cay mắt, đau lòng chịu không được Dằng dặc ân hận này lỗi thề ước Mưa móc cùng đội ơn trên khắp Bỗng một sớm đổi thay sống chết Đừng bảo rằng Ở suối vàng Mà không bênh vực, nể nang Giữa vua quan Non sông gai góc tràn lan Bừng cơn ác mộng, chưa hoàn hồn sao? Theo điệu "Điệp luyến hoa" Đại phàm hay làm việc thiện, dù người không biết, sẽ có âm đức, ý nghĩa tốt, làm việc thành thực, không miễn cưỡng, không tà khuất, theo lẽ tự nhiên của người ta mà hành động.
69 Thơ rằng: Xuân đến cung đình thật tốt tươi Trăng hương ngọc gấm ánh trong ngoài Nực cười Kim Cốc thua cao rộng 1Mà thẹn Vu Sơn kém động đài Rèm ngọc rũ soi màu phú quý Xe dê dắt lối dáng khoan thai Mây mưa buồn nỗi không dài được Trăm đóa hoa còn mỗi một người.
70 Thơ rằng: Pháp lễ hai điều quý nhất đời Thanh danh mà mất, thảy đều rơi Đã lây nọc độc trong cung cấm Còn tiếc thương chi cảnh ngự đàn Việc nước thuở dài không tính liệu Ý dân cổ ngắn chẳng quan hoài Nghìn thu đừng tưởng gương không sáng Dã sử, thư kinh chuyện dẫn dài.
71 Từ rằng: Cảnh vật chiều người đẹp xiết bao Bụi trần không dính tẻo tèo teo Tương phùng mừng rỡ đâu ngờ thế Đoán định từ xưa gỡ mối sầu Gió mát trăng thanh ước hẹn nhau Cửa ngoài không cần bánh xe mau Đầy hoa trần thế, ai ai biết Vạn vật đua tươi khắp gác lầu Tình càng sâu, ơn càng sâu Mây trôi nước chảy khác màu năm xưa.
72 Thơ rằng: Gió xuân sao khéo giục tương tư Lá biếc đa tình ý lẳng lơ Đừng giận con oanh nhòm trướng gấm Những thương gối quế vướng dây tơ Tràn trề Bích Ngọc xe duyên cũ Tha thiết Văn Cơ nối nghĩa xưa 1Liếc mắt quay đầu cười nửa miệng Mặc ai phách ngẩn với hồn ngơ.
73 Từ rằng: 1. Thỏ chạy chim bay Đó lại đây Tưng bừng nước mắt Kể tội đầy Đặt giàm bủa lưới Khảo tra tàn khốc Giữa đất lòng son gan một lá Bên trời lệ máu sầu muôn hộc.
74 Từ rằng: Vũ Thị ngang nhiên đổi tên nước Nhà Đường ngán nỗi gần hết phước Vì đâu mộng mị đúng cùng sai Lại khiến Lư Lăng sau hòa trước Lạ đời sư vãi dâm ô Bắt muôn dân phải giở trò ăn chay A dua vô lại một bầy, Tâng công mách lẻo phơi bày thối tha.
75 Từ rằng: Có ý nên duyên Há cứ phải chỉ hồng xoắn xuýt? Kìa xem như Hồng Phất tài cao Dược Sư tình tha thiết 1Tư Mã Lâm cùng ngón đàn mê mệt Văn Quân tình nồng 2Mới tương phùng Mà đã biết anh hùng Mừng khôn xiết Có một giống Duyên trời kết Có một giống Dấu bèo gặp Than tình thơm chưa dứt Hồn ngây chưa tuyệt.
76 Từ rằng: Thiên "Tư can " Kinh Thi dạy gái 1Chí phép nhà lẽ phải nào sai Hợm mình giỏi dám khoe tài Những là bình luận ngân dài thơ văn Cả vua, hậu, phi tần, công chúa Việc tôn nghiêm sao nỡ khinh thường Trong ngoài trà trộn lăng nhăng Dưới trên ngâm vịnh bông phèng mỉa mai.
77 Từ rằng: Thiên tử là bậc chí tôn Lẽ nào phi hậu khinh nhờn lăng nhăng Bởi vua mù điếc bất nhân Lại thêm nhu nhược, nể nang, đốn lười Chiếu văn sắc chỉ Mặc kẻ lộng hành Biến loạn cung đình Tài tình xuống dốc Giang sơn gấm vóc Thế giới hương hoa Ngoảnh đầu liếc qua Đau thương thắt ruột Thế mà cứ: Gương Võ Hậu lại toan bắt chước Thưởng cùng phạt Một mình muốn nắm trong tay Hòng dựng xây Ngàn đời công nghiệp Muôn thuở căn cơ Nhưng hoang dâm làm trò quay quắt Tội giết chồng, tột giết cả vua Muôn đội hùng binh Lâm Truy Nổi dậy phát cờ Tội thì đền tội Tiếng nhuốc nhơ, rửa bằng gì? Theo điệu "Nội gia kiêu" ° ° °Nay lại nói chuyện Thượng Quan Uyển Nhi, từ ngày kết lầu bình thơ, danh tài nổi như sóng cồn.
78 Từ rằng: Tên là công chúa Thái Bình Cái tên thật đẹp, thật lành lắm thay Thế mà chẳng được mảy may Ác nghiệt chứa đầy, trời quyết chẳng dung Khách thì cát, chủ thì hung Chè rượu tiệc tùng rằng phụng mệnh vua Bài văn kia đại hùng từ Đã bị người chết toan lo trước rồi Theo điệu "Giám tự Mộc lan hoa" Bốn chữ tửu, sắc, tài, khí, người ta đều muốn thoát ra nhưng cũng chẳng được.
79 Từ rằng: Trang quốc sắc tất là trúng tuyển Vào thâm cung quyến luyến nhất đời Mắt như dao, đổ đất sụp trời Mày lá liễu chim sa cá lặn Những tưởng: lòng này đã muốn.
80 Từ rằng: May mắn thay, chúa đoái mỉm cười Nhưng đừng được thể dại trêu ngươi Kia con sói dữ, con hùm thọt Dũa vuốt mài nanh quyết giữ mồi Cố dứt ra vẫn còn thôi Người người vui kể, việc đời ghê thay.