21 Thơ rằng: Vác cày ông lão khóc sướt mướt Vườn ruộng năm năm lo đứt ruột Quan huyện tô thuế mãi mãi tăng Nộp thu, thu nộp đủ sao được Nịnh ông lớn khấu hao đóng bù Bòn dân ngu dọa nạt đốc thúc Con trẻ khóc, đói rét bủng beo Vợ không quần cầm cố bán chác Mông đít chục trận đòn nát nhừ Nhà tranh ba đợt thuế quang lắc Lăn lóc suối giọt lệ không khô Tối tăm đường đưa chân nhắm mắt Nào ai vẽ giúp bức tranh dân Dâng lên vua ngắm cảnh khổ cực.
22 Thơ rằng: Bốn biển tâm đầu nghĩa trước sau Nhớ mong khôn kể tháng ngày lâu Cầm tay ngờ ngợ, cười không nói Trong mộng thường thường vẫn gặp nhau. Người ta nếu chỉ có tình nghĩa bạn bè, mà không đủ nghĩa vua tôi, cha con, hoặc chỉ có tình thương giữa anh em, vợ chồng đều không thể được.
23 Thơ rằng: Dũng sĩ chẳng van nài Hiệp sĩ không bắt bí Sống chết khinh gian nguy Bầu bạn trọng nghĩa khí Ngu Khanh bỏ ấn tướng 1Hoạn nạn một lòng theo Chẳng như đứa khinh bạc Trở mặt ngay sớm chiều.
24 Thơ rằng: Chàng chẳng thấy: Đoàn Khanh ra làm tu nông chương 1Đốt văn tự Mạnh Thường nèo vua Lương 2Trượng phu liệu việc gan như đấu Há vì lợi hại mà hoang mang Thân nhẹ tình thêm nặng Mạng nguy danh càng tăng Đừng để cho: Hủ nho cười ta tri giao bạc Tham vàng hại bạn như sài lang.
25 Từ rằng: Cao xanh thử thách anh hào Vận đỏ chở che nghiệp lớn Bó tay tuấn kiệt Nhụt chí nam nhi Thành đồng bất chấp hiểm nguy Dạ sắt xem thường quyền thế Quyền thế, hiểm nguy nào xá kể Nặng ân tình xem nhẹ thân khu Vỗ gươm ca "thực vô ngư" 1Sông chèo gõ nhịp, đêm chờ tiếng kê 2Bến Dịch, Kinh Kha dựng tóc Chợ Hàn, Nhiếp Chính phô thây Huy hoàng hào khí vân nghê Tiền tài phấn thổ, đài mây danh đề.
26 Từ rằng: Cỏ cây quê đầm đìa nước mắt Não nùng thay một khúc Dương Quan Chia tay luống những bàng hoàng Thét roi đầu ngựa ruổi ngàn cây thưa Tiếng sấm giật gió đưa lạ hoắc Trước mặt sao gai góc đầu đường Đêm nay, núi hẻm hang cùng Mộng hồn lưởng vưởng tỉnh không mà về! Theo điệu "Tích phân phi"Người ta sinh ra trên đời, tất có lúc thịnh lúc suy, có khi tụ khi tan, gặp thời bình thì an cư lạc nghiệp, cùng nhau yên ổn.
27 Từ rằng: Ngày ba bữa đêm đêm ngon giấc Thế đủ rồi đừng ước cao xa Lăn lưng vào cảnh phồn hoa Giang Nam phú quý, kiêu xa tột cùng Rồi đến vận thân vong quốc phá Lũ cung phi sa ngã bùn dơ Sao bằng thuở trước Thuấn Ngu Nhà tranh vách đất, áo thô nước đồng Được tiếng tốt mà lòng thanh thản Vui như vậy, vui hẳn gì hơn Người đời không rõ nguồn cơn Tham lam ganh tị oán hờn hại nhau Họa trước mắt biết chưa nào? Theo điệu "Mãn đình phương" Trong thiên hạ, sức của sức người có hạn, mà lòng người thì không cùng, nói đến bậc vua chúa, giàu có bốn biển, thì tổn hại đến trăm họ.
28 Từ rằng: Một đêm vườn ngự hoa như dệt Muôn đóa ganh thơm nhuộm trăm sắc Tạo hoá khéo tay trời Phồn hoa mừng không nguôi Hồng nhan thân luống tiếc Ơn mây mưa chưa biết Nào chỗ khóc hồn oan Đau lòng khóc trướng loan.
29 Từ rằng: Buồn vừa dứt, vui tiếp ngay Nhà trời sớm đã khéo bày trò chơi Đào đào lý lý sắc tài Giải phiền một chén, u hoài vơi chưa? Đá Bắc Hải, liễu Ngũ Hồ Xa trông trời nước nào bờ bến đâu? Gối tiên chợt tỉnh chiêm bao Tựa hồng dựa biếc thì thào riêng tây.
30 Từ rằng: Tỉnh giấc trưa hè bước ngại ngần Ngại vòng lan can Vẳng nghe làn điệu mới Ong bay bướm lượn quanh lối Giọng oanh đưa, tình sao vời vợi Dưới hoa say mà chiều chưa tối Nhẹ cuốn rèm châu Vướng tua bông phơi phới Tơ lòng bên trời quay từng sợi Hôm nay đến nơi nao mong đợi? Theo điệu "Điệp luyến hoa" Đại phàm lòng người, tĩnh lắm lại muốn động, động nhiều lại mong tĩnh, khó mà có thể học được các bậc chân tu, luyện tính dưỡng tính, suốt ngày này sang ngày khác ngồi trên chiếc chiếu trong tĩnh tọa cho được.
31 Từ rằng: Oanh vẫn chưa già, chào én mới Cuộc vui chung rượu ngọt chuyền tay Múa gươm trỗ hết sắc tài Ghẹo người khéo dướn đôi ngài cong cong Trên tờ gấm đặt dòng chọn chữ Câu vắn dài phượng múa nên thơ Nhún nhường dè dặt đợi chờ Vơi đầy hãy cạn, thẫn thờ mà chi Tình sâu thiên tải nhất nhì.
32 Từ rằng: Ngẫm thương người trần Bị quỉ thần chòng ghẹo Điên điên đảo đảo Dắt dẫn theo danh giáo Lại đem mồi chài Dây thuyền dài Roi ngựa ngắn Mấy ai được thảnh thơi Nhìn kỹ ra:Sớm sớm gió quất tơi bời Ngày ngày bụi vùi cay rát Dù ai giảo hoạt anh hùng Vực sâu ngập xuống, dây thòng lọng treo Hám phú quý mà liều thể xác Mộ thần tiên thuốc độc uống vô Xương khô mà máu chẳng khô Bừng con mắt, ủa! Rặt trò xuẩn ngu Khuyên ai tỉnh trước mà ngừa.
33 Thơ rằng: Đua chen danh lợi chuyện bồng bềnh Dẹp loạn đưa dân đến trị binh Gươm tuốt lưỡi xanh trừ xiểm nịnh Bút ngời chữ đỏ cứu sinh linh Đeo xiềng vốn nghĩ oai không sợ Cởi mũ vì xem chức đáng khinh Cười ngất vận thời nhiều ngáng trở Trượng phu chung thủy vững như đinh.
34 Từ rằng: Muôn hoa hương nở đưa nhè nhẹ Cánh đào rơi, sống rẽ đưa vèo Nước xanh lóng lánh chiều theo Dường mơ mộng quấn quýt vào chân đê Mái chèo vỗ lòng mê hay tỉnh Dứt không ra ám ảnh hồn ma Hồn ma ai gửi vào ta Khói tuôn con triện nên hòa lệ châu Sông kéo mãi, đêm sâu thăm thẳm Ngàn sao như áo gấm rung rinh Tóc dài, da trắng xinh xinh Mùa xuân thần dược, bệnh lành hơn xưa! Theo điệu "Thiên thu tuế" Từ xưa những khi loạn lạc, người ta thường bảo là lúc trời say.
35 Từ rằng: Moi kim thổ huyết Để ai đó một người vui thích Một chút ơn Vắt óc nghĩ trò lố lăng kỳ quặc Ngoài ải hoa vàng, ca réo rắt Tù và, dương liễu phô thanh sắc Gió càng cao Biên tái ruổi dong thân gái Người quốc sắc Trăng như lụa Trời như ngọc Lả lướt say, ngổn ngang tiệc Quần hồng ngựa cưỡi như bay Lời thề biển rộng sông dài miên manMá hồng đẫm lệ quan san.
36 Từ rằng: Hứng thú chưa nguôi tình chưa mỏi Sớm nghe ra lòng bồi hồi Ngàn vui trăm thích chuyện loanh quanh Muốn khoe vẻ tài tử Cắn bút bài chưa thành Đáng khen họ Ngu nguồn văn mạnh Liếc nhìn người đẹp ngâm nga Cớ sao hồ nước đành gieo mình? Thấy cảnh lòng tan nát Dứt thịt gọi "ái khanh!".
37 Từ rằng: Vua sáng suốt hoang dâm hết mực, Trời cao xanh đùa cợt đầy vơi Đua nhau một điểm hùng tài Mịtt mù khói bụi, sáng ngời can qua Chẳng phân biệt đâu là thật mộng Rối bòng bong hai giống tình hoài Huệ lan thơm nức trên đời Buồn vui tan hợp an bài từ lâu.
38 Từ rằng: Ấy việc đời như hơi bong bóng Bọn ngu si lên giọng ta đây Gươm đao chật đất đùn mây Rắn rồng vật lộn, lang sài cắn nhau Rồi gió thảm mưa sầu cũng hết Ngẫm nguồn cơn coi chết như về Còn ra cái xác con ve Vợ chồng nam bắc lỗi bề keo sơn Góc trời bể lần khân đắm đuối Để cái danh làm lụy cái thân Mày chau một chén rượu tàn Mưu càng sâu, nỗi oán hờn càng to Hạc kêu vượn hú mà lo.
39 Thơ rằng: Vương sư dập khói lửa, Đại tướng tài dọc ngang Anh sớm chói cờ đỏ Mây chiều phơi lọng vàng Động rừng trống trận nổi Rẽ sóng mái chèo vang Lòng quyết trừ Huyền Thố 1Công ghi sườn Am San.
40 Từ rằng: Mây đụn mưa dầm Hương thơm ngọc sáng Tưởng rằng hồn vắng đã lâu Ai dè oan trái lẫn đâu chốn này Có hóa không, không bày ra có Kia không hoa với nọ rượu thôi Lời ngon ngọt miệng tươi cười Bao nhiêu quyến rũ chào mời đong đưa Dây lèo gấm trong mơ tay kéo Đôi bờ xanh dương liễu thành hàng Vì ai ai đấy bấy chầy Tình kia canh nọ rộn ràng lòng ai.