1 Tên của tôi là Hàn Thanh Thiên, tôi sinh ra ở một vùng quê trên núi, nơi đó rất hẻo lánh, cách huyện thành gần nhất cũng mấy giờ đi xe, nhưng nơi đó giống như một vùng đất thần tiên.
2 Tôi nghe thấy giọng nói của cậu ta hơi run rẩy, nên chạy nhanh về phía trước để nhìn xem, khi nhìn thấy thì da đầu tôi cũng run lên,ở bụi cỏ trước mắt, có một cái hố đất bị người đào ra, mà bên trong hố đất lại có một quan tài mục nát, nắp quan tài đã bị mở ra, nhưng vì khoảng cách và góc nhìn khiến chúng tôi không thể nhìn thấy được bên trong, nhưng mùi hôi thúi kia rõ ràng phát ra từ bên trong quan tài.
3 Trong trạng thái mơ hồ, tôi cảm thấy xung quanh trở nên rất nóng, cùng lúc đó có một mùi hôi thúi bay vào mũi.
Tôi đột nhiên che mũi của mình theo bản năng, rồi từ từ tôi mở mắt ra.
4 Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn vào cái lò sắt đang bốc cháy, cười dữ tợn nói:
- Đừng sợ, còn phải chờ một lúc nữa mới đến lượt mày, mày không phải cảm thấy hứng thú với thần dược của tao sao, tao hiện tại liền cho mày nhìn xem bí mật của thần dược.
5 - Mã Cửu, tôi xem cậu vì không có giết người nên mới nhẫn nhịn. Không nghĩ rằng hôm nay cậu lại dám ra tay đối với cháu trai duy nhất của tôi. Đây chính là cậu làm bậy, cho nên cậu phải chết.
6 Những điều cấm kỵ đã tồn tại ở đời sống con người thời xa xưa.
Khi đó, mọi người thấy nhiều điều kỳ lạ của thế giới này, họ cảm thấy rất khó hiểu, cho nên họ cho rằng có rất nhiều thần linh sống ngự trị ở phía trên của con người.
7 Đây là một bức tranh cổ xưa đã ố vàng, tôi không thể kiềm chế tháo nút thắt, đem bức tranh mở ra, nhưng tôi chỉ thấy đó là một bức tranh vẽ núi non và sông suối.
8 Cuộc sống ở trường cấp ba dường như không khác gì cấp hai, khác biệt duy nhất là môi trường sống xung quanh. Nơi này cách xa vùng núi, có nhà cao tầng, có công viên, có quán cà phê, quán internet, nhà hàng karaoke, đây đều là những thứ mà từ đó tới giờ tôi chưa từng được tiếp xúc, giống như một thế giới phồn hoa, làm cho tôi nhất thời hoa cả mắt.
9 Tôi trả lời:
- Dạ, sáng sớm con thấy được đồng hồ chạy không đúng giờ, con nghĩ đồng hồ bị hết pin nên chạy ra ngoài mua cục pin mới thay vào.
Cứ nghĩ rằng ông chủ chắc chắn sẽ khen tôi, nhưng lại không nghĩ tới, sắc mặt của ông chủ rất khó coi, không hề nói gì, quay người đi vào trong quầy.
10 Tôi tuân theo lời dặn của ông nội, vội vàng quay trở về thị trấn.
Lại phải trải qua một đoạn đường “nảy lên nảy xuống”, khi đầu tôi chảy đầy mồ hôi về kịp quán trà, thì bầu trời đã tối.
11 Trong bóng đêm, có thể thấy được người này có vóc dáng nhỏ bé, nhưng lại có một cái đầu rất to, hai chân rất ngắn, hai tay lại rất dài, giống như một đứa trẻ bị dị tật, tóc rối tung, lại gầy trơ cả xương, miệng thì rộng, trên người khoác một chiếc áo ngắn rách tung tóe, giống như quỷ chết đói.
12 Tôi cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng chạy tới, đã thấy ông chủ cầm trong tay một kiện ngọc khí, mà phần lưng của ngọc khí đã xuất hiện một vết nứt, vẻ mặt hắn rất giận dữ, nhìn chằm chằm tôi, như thể tôi là kẻ làm hư ngọc khí của hắn vậy.
13 Vừa về đến nhà, tôi liền đem mọi việc ra nói rõ ràng với ông nội, ông nội nghe xong chỉ thở dài và nói:
- Tự làm bậy, không thể sống.
Tôi vội hỏi ông nội nguyên nhân, ông nội nói,
- Hình dạng quái thú kia nếu ông đoán không sai, thì đó không phải là Tỳ Hưu, mà là một nhánh biến chủng của thượng cổ Thần Thú Giải Trĩ, Giải Trĩ hai đuôi.
14 - Cậu không nghe được? Không thể nào, vừa nãy nó còn kêu rất to mà, cậu nói xem, đó có phải là một con mèo bị ngược đãi hay không? Nếu vậy, chúng ta hãy đi ra ngoài xem sao.
15 Nhìn vào con quái vật bí ẩn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, tôi chợt nhớ tới một điều cấm kỵ mà ông đã nói.
- Trong lúc nửa đêm, nếu con nghe được tiếng mèo kêu, mà tiếng kêu này nghe rất thảm thiết, thì con tuyệt đối không nên đi nghe, càng không được hiếu kỳ mà đi ra xem, bởi vì xung quanh nơi mà mèo gọi hồn, nhất định sẽ có ma quỷ hiện thân.
16 Trong lòng tôi chìm xuống, sững sờ khi thấy được thứ thần bí trong bóng tối, không biết đó là người hay là quái vật, đột nhiên thứ đó nở nụ cười quái dị, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai?
Giọng nói này trầm thấp mà khàn khàn, giống như là đã lâu rồi chưa mở miệng nói chuyện, khiến cho mọi người cảm thấy khó chịu khi nghe thấy, nhưng câu hỏi mà hắn ta đang hỏi, đó cũng chính là những gì tôi muốn hỏi.
17 Thời gian chậm rãi trôi qua, mới chớp mắt mà đông đã qua, xuân đã đến, thời tiết càng ngày càng ấm, tôi cũng sống trong thấp thỏm bất an, chịu dày vò suốt hai tháng liền.
18 Khi viên đá vừa vỡ ra, đột nhiên bay lên vài đám khói xanh, phát ra một tiếng rên rỉ kỳ lạ, tả đột hữu xung ở trên không trung, dường như muốn chạy trốn.
19 Khi những dòng chữ ngắn gọn này đập vào mắt, những giọt nước mắt chảy ra làm nhòe đi tầm nhìn của tôi, tôi biết rằng lần này ông nội đã thực sự rời đi rồi.
20 Trở về nhà, tôi mở chiếc tủ mà ông nội đã để lại cho tôi với một tâm trạng phức tạp.
Bên trong tủ là một chiếc hộp gỗ lớn, tôi mở ra hộp gỗ, thấy ở bên trong còn có một hộp gỗ khác.