1 “Không, Harry. ” Tiếng kêu gào của Hermione làm ý thức của Harry trở về, dĩ nhiên là chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi.
“Tạm biệt, Hermione, Ron, Remus.
2 “Cậu biết là tôi sẽ không để ý mà. ” Carlisle mỉm cười, “Ngủ đi. ” Tắt đèn, sau khi đóng cửa lại Carlisle mới lộ ra sự bất đắc dĩ của mình.
3 Rosalie nhìn Harry, tuy nghi ngờ trong lòng cô chưa mất đi nhưng cũng đồng ý nhận cậu,một cậu bé chỉ vì mấy cái xưng hô mà trở nên vui vẻ,cảm kích sẽ không phải là cậu bé hư.
4 Carlisle có chút mê man, lập tức nhìn về phía Harry, “Harry, con có giấy chứng nhận không?”
“A? Giấy chứng nhận gì?” Harry không rõ nhìn Carlisle.
5 Khi về London thì có cảm nhận rất khác, mùa thu ở London vừa mới bị một cơn mưa không lớn không nhỏ quét sạch,xung quanh có thể thấy được vách tường và cả nền đất ẩm ướt.
6 “Tất nhiên là tờ báo nhìn không đẹp rồi, nhưng mà nó có thể cho chúng ta biết một ít tin tức hữu ích. ” Carlisle đặt báo xuống, ngồi đối diện Harry, “Thời tiết hôm nay rất tốt, cậu không thể ra ngoài.
7 “Sirius, ân, tôi có thể biết số điện thoại của anh không?” Harry nhỏ giọng hỏi.
“Không biết vì sao mà Harry tiên sinh lại sinh ra hứng thú lớn với tôi như vậy.
8 Carlisle vò đầu Harry, “Để cậu đi lấy máy sấy tóc, cậu nghĩ con mệt rồi,nếu không lau thì ngủ sẽ cảm lạnh. ”
“Ân. ” Harry gật gật đầu,giọng nói lộ ra chút vuii vẻ.
9 “Ừm. Cứ như vậy, qua mười một năm. ” Thanh âm Harry có chút phập phùng, có thể thấy được cậu đang kích động, “Một hôm, con nhận được một lá thư.
10 Carlisle cảm thấy tim mình đột nhiên co rúm lại, cho dù trái tim y đã ba trăm năm rồi chưa đập qua nhưng y tin vừa rồi nghe thấy cái tên ấy,tim y quả thật co rúm lại.
11 “Sirius. Anh muốn đi đâu?” Joey nắm chặt lấy cổ tay Sirius không chịu buông ra.
Sirius đành phải nhìn cậu, “Anh phải rời khỏi đây. ”
“Vì sao?” Joey đỏ mắt lên nghẹn ngào nói với Sirius.
12 “Không, Carlisle, không, con với hắn là bạn bè. ” Tình tự của Harry dần ổn định lại, cậu biết nếu mình không nói với Carlisle thì mình sẽ thật sự mất đi Sirius.
13 “Ân?” Harry không rõ nên nhìn Carlisle, sau đó từ mắt của y nhìn qua. Mới phát hiện thân thể của mình không xót thứ gì bại lộ trước mặt Carlisle
“A!Carlisle,đừng có nhìn.
14 “Nga,mẹ Esme. Đừng có nói đùa nữa. Tuy con không bài xích đồng tính luyến ái nhưng bản thân con chính là thích con gái đó. ”
“Nga.
15 Harry cầm thời khóa biểu trong tay,đôi mắt to mê hoặc lườm xuyên qua các tầng dạy học.
A, thật là, sớm biết thế thì đi chung với Emmett luôn cho rồi.
16 Quà? Harry nghiêng đầu nghĩ, sau đó phẫn nộ nhảy dựng lên, “Lúc ta đang nghĩ xem muốn quà gì thì bị giáo viên gọi lên. Lại nói, Carlisle,làm ta xấu mặt chính là ngươi.
17 “Ta, ” Harry do dự, cậu quả thật không rõ lắm.
“Carlisle!” Edward không biết khi nào tới cửa, “Carlisle,người nhà Volturi tới!”
“Harry. Đợi ở đây.
18 “Trưởng lão Marcus. Ngài. ” Thân là quản gia vampire, ông là một phần tử của Volturi, vẻ mặt ông có chút khó xử, “Ngài đang ở trong phòng ngủ với một cậu bé.
19 Carlisle nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng, cùng Joey sóng vai đi ra ngoài.
“Trời còn chưa tối. Hiện tại đi cũng không an toàn. ” Carlisle nhìn mấy người hứng trí bừng bừng, bất đắc dĩ nhìn nhìn sắc trời.
20 Carlisle nhìn Jasper, “Đúng vậy, Carlisle. Harry không quá cao hứng. Con nghĩ cậu ấy cần cha. ” Jasper quy củ trả lời, dễ tin hờn là Alice khoái trêu đùa người khác.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 88