1 Từng đợt gió rét thổi qua, trận tuyết đầu mùa thong thả đáp xuống, băng tuyết rét lạnh báo hiệu bắt đầu vào đại hàn.
Trong kinh thành tại đệ nhất hiển hách phú thương Yến gia trang, mái hiên đương hứng lấy từng đợt bông tuyết xinh xắn trắng tinh tựa giấy phiên trông xa thật giống một bức tranh tuyệt đẹp, thật ưa nhìn, nhưng không ai biết bên trong trang phòng xinh đẹp lại đang xảy ra chuyện kinh thiên động địa.
2 Yến Vũ Không hé môi, muốn dùng răng nanh cắn đứt đầu lưỡi của Hàn Độc Cổ.
Nhưng Hàn Độc Cổ đã sớm nhìn ra ý đồ của Y, vội đưa một tay hướng về phía trước, thô bạo đè lại hàm dưới của Yến Vũ Không, bức bách hắn mở ra đôi môi để chính mình dễ dàng xâm chiếm nhấm nháp hương thơm vị ngọt.
3 Đi vào phòng, đã thấy Hàn Độc Cổ ngồi chờ tại chủ vị trong sảnh.
Đại chưởng quỹ từ trước đến nay ở trong *** bận rộn, chưa bao giờ gặp qua Hàn Độc Cổ lúc còn là nô bộc Yến gia, bởi vậy cho đến giờ phút này mới lần đầu gặp mặt Hàn Độc Cổ.
4 Đại chưởng quỹ sau khi hồi phủ , đắn đo suy nghĩ hồi lâu mới dám cùng Yến Vũ Không kể lại toàn bộ tình huống, hắn thật sự nghĩ mãi không ra, đối với thiếu gia của mình ai oán nói.
5 Hàn Độc Cổ chỉ vào gia môn nhà mình nói, “Xuống dưới đi, tới trước ta giúp ngươi tắm rửa, ngủ một giấc sau hẵng trở về. Ta biết tính ngươi không bao giờ cùng người khác thổ lộ , cho dù có thống khổ thế nào cũng không thèm nói ra thà chết trong thư phòng làm việc, chi bằng tới nhà ta ngủ.
6 Hàn Độc Cổ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Thương phố của ta phần lớn là bán các loại hàng tạp hóa bình thường từ nam ra bắc, có vài nhà ăn tửu quán, hàng đồ chơi vân vân vật dụng hàng ngày này nọ, đó là những đồ vật người thường náo nhiệt thích mua , ta muốn ở thương phố của ngươi bán chút vật phẩm giá cao chỉ có quan to quý nhân mới mua được, giống như tơ lụa, cổ vật, ngọc thạch, hương phấn, còn có lá trà.
7 “Ngươi. . . Ngươi muốn lấy biểu muội của ta sao?” Yến Vũ Không kìm chế thống khổ mà hỏi.
Hàn Độc Cổ đem y ôm vào trong ngực lại nói, “Đủ rồi, ta không muốn nói nhiều, ngủ một chút đi.
8 “Vũ. . . ” Hàn Độc Cổ đưa tay đặt trên vai Yến Vũ Không.
Yến Vũ Không vừa nghe đến thanh âm của hắn, lập tức sợ tới mức quay đầu lại, nhìn thấy người kia vẫn như cũ, khuôn mặt anh tuấn tiếu phi tiếu, thần khí đắc ý làm người ta trông mà ghét.
9 Tiếng nước càng lúc càng lớn, dường như ở trong ao có người náo động, thậm chí còn nghe được có tiếng người rống to.
“Ngươi đồ cầm thú, biến thái, tránh xa ta ra một chút, ta bảo là ngươi tránh xa ta ra một chút!”
“Ngươi xấu hổ cái gì? Đều đã làm trăm ngàn lần, như thế nào mới ra ngoài một chuyến, liền thẹn thùng như vậy?”
Yến Vũ Không nhận ra thanh âm người này, y kinh ngạc: “Là Vân Phi Nhật.
10 Yến Vũ Không hồng hộc chạy đến hàn phủ, vừa thấy y tổng quản liền ngăn lại.
“Hàn thiếu gia ở nhà sao?”
Hàn thiếu gia gặp phải chuyện lớn như vậy, Hàn gia trên dưới, từ lớn đến nhỏ đều biết, ngày hôm qua Yến gia tiểu thư mới đến bái phỏng, sáng nay liền truyền ra chuyện động trời như vậy, thủ phạm không nghi ngờ gì nữa chính là Yến gia, tổng quản thấy thiếu gia nhà mình bị hại nhịn không được tỏ ra khó chịu.
11 Rừng trúc theo gió mà lay động nhè nhẹ, trúc miêu còn non nớt, mới chỉ cao hơn đầu người một chút.
Đi qua rừng trúc này, sẽ gặp một tiểu đình để nghỉ ngơi, bên kia lại có trồng tùng, vậy nên gọi là tùng trúc đình, phong nhã thật sự.